Chương 401: Tản bộ


Đừng tưởng ông không biết thằng nhóc này nghĩ gì, nó chỉ muốn công bố sớm cho thiên hạ biết mà thôi.

Với vẻ ngoài 8của Tô Miên, lại còn lăn lộn trong giới giải trí cùng đủ loại người, thế nào chả bị không ít người ngầm nhớ thương, thằng3 nhóc này cũng biết có nguy cơ rồi.


Không phải trước đó ông đã chọn mấy ngày sao? Con thấy đầu tháng Tư khá đẹp.9
Còn khoảng mười tháng nữa mới đến Quốc khánh, Cố Quân Nghiên phát hiện anh không còn đủ kiên nhẫn rồi.
Dù là không có gia đình để đoàn viên cô cũng mong mình có thể ở nhà nghỉ ngơi sung sướng, tự mình cảm nhận không khí năm mới.
Cụ Cố không cảm thấy hứng thú với chương trình đầu xuân.
Sau khi ăn cơm chiều, ông lấy bàn cờ ra đánh cờ với Cố Đình.
Thật ra với sự nổi tiếng của Tô Miên, đài Đầu Xuân có mời cô tham gia chương trình nhưng cô từ chối.
Dù sao thì cô thấy làm vậy không thoải mái bằng việc ở nhà xem.
Tô Miên luôn tận tâm tận lực với nghề, những ngày lễ tết cô mong có thể được nghỉ ngơi, nhất là năm mới.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh khi đứng trước mặt ông nội, Tô Miên thật sự không nỡ phản đối.

Được, hôn lễ không được tổ chức ở nước ngoài.
Hai đứa nó còn nhỏ không hiểu chuyện, người làm cha mẹ như các con nên giúp đỡ chuẩn bị.
Cụ Cố sắp xếp xong thời gian kết hôn thì nói với Cố Đình và Diêu Lộ.
Người già luôn khá yêu thương chó mèo.
Hoa Quốc là nước có lịch sử lâu đời, có không ít chuyện ly kỳ thú vị, chó thông minh bảo vệ chủ cũng có không ít.
Nay nhìn thấy hai con chó này, không nói cái khác chứ chúng nó cũng rất ngoan, không chạy loạn cũng không sủa bậy.
Dì giúp việc trong nhà mỗi ngày đều nấu ba bữa cơm cho chúng nó, cũng để lên bàn ăn như người bình thường.
Thế nhưng đã đến viện Tử Đằng, Tô Miên cũng không dám cưng chiều hai chúng nó trước mặt cụ Cố, đây là một chuyện không có quy củ, hơn nữa cũng không thích hợp.

Nghe nói hai con chó này đều rất thông minh?
Cụ Cố lớn tuổi nhưng cũng biết hai con chó này.

Bố yên tâm, con trai con dâu đều hiểu.
Cổ Đình gật đầu.
Diêu Lộ vốn hơi lo lắng vì sợ Cố Quân Nghiên và Tô Miên không qua được cửa của ông cụ Cổ.
Nói thật thì quan hệ của hai người khá xấu hổ, thế nhưng năng lực chấp nhận của cụ Cô hình như còn mạnh hơn họ tưởng, như vậy Diêu Lộ cũng yên tâm hơn không ít.

Cảm ơn ông nội.
Cố Quân Nghiên lập tức cảm ơn.

...
Tô Miên liếc mắt nhìn Cố Quân Nghiên, phối hợp gật đầu.
Còn có thể nói gì nữa đây, ai bảo Cố Quân Nghiên gấp gáp như vậy.

Được rồi, mau dọn cơm đi.
Cụ Cố chống gậy, phất tay với người trong nhà.

Miên Miên...
Cục Bông và Đậu Nành rất có mắt nhìn, đi theo Cố Quân Nghiên đến đoàn phim tham quan, tất nhiên cũng theo đến Để Đô, đến viện Tử Đằng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Đương nhiên là trên đường đi Tô Miên đã dặn dò chúng nó phải ngoan.
Cố Quân Nghiên ngồi sau ông xem, Tô Miên và Diêu Lộ thì xem chương trình trong phòng khách.
Tiếng TV không lớn không nhỏ, đủ để không ảnh hưởng đến ba người đang chơi cờ kia.

Bình thường không có việc gì thì đưa cháu dâu về chơi với ông nhiều hơn.
Cụ Cố vừa đánh cờ vừa nói với thằng cháu ngồi đằng sau, ánh mắt lại liếc tận hai thú cưng ngồi trên sofa cùng Tô Miên và Diêu Lộ.
Sau khi đến nơi chúng nó cũng rất ngoan ngoãn, cho đến tận khi chuẩn bị cơm chiều Cục Bông mới bối rối nhìn Tô Miên, không biết nên làm gì?

Mẹ bảo bác giúp việc trong nhà chuẩn bị đồ ăn, hai con ăn ở phòng phụ bên cạnh được không?
Ở nhà họ Cố, tất cả mọi người đều thương yêu hai thú cưng này.
Hơn nữa chúng nó thích ăn rau, vì thứ đó hợp khẩu vị của chó.

Lấy một chiếc bút đến để ta thử.
Bây giờ còn sớm, cụ cố dặn người làm dọn cơm nhưng cũng không gấp.
Nhận lấy cây bút người làm đưa cho, ông thuận tay viết một phép cộng đơn giản, đồng thời viết cả đáp án xuống để hai con chó lựa chọn.
Cục Bông và Đậu Nành đều ngoan ngoãn trả lời, cụ Cô thấy chúng nó trả lời đúng mấy câu thì nhìn chúng nó khá ngạc nhiên.
Thế nhưng đến hôm đó ông phải tham gia nghi thức duyệt binh, khó mà sắp xếp thời gian.
Nếu tên nhóc Cố Quân Nghiên này đã sốt ruột như vậy, không bằng chọn một ngày ở giữa.
Trước đó ông cũng đã chọn vài ngày, đều là ngày thích hợp để cử hành hôn lễ.

Đúng là rất thông minh.
Cụ Cố mỉm cười nói.
Vì hai thú cưng biểu hiện rất khá nên khi ăn cơm chúng nó cũng được chia chỗ ngồi.
Cụ Cố sai người kê bàn ghế đến cho chúng nó.
Ý kiến của Cố Quân Nghiên vốn chẳng đáng xu nào trong mắt Tô Miên, dù anh có sốt ruột cô vẫn ung dung như thường.

Đầu tháng Năm thế nào?
Cụ Cổ lại hỏi.
Thật ra ông đã sớm chọn được ngày, nhưng ông càng hy vọng Cố Quân Nghiên tổ chức hôn lễ vào ngày Quốc khánh.

Ha!
Cụ6 Cố cười lạnh nhìn Cố Quân Nghiên.
Cố Quân Nghiên lại thản nhiên nhìn lại ông, cụ Cổ tức giận nhìn sang chỗ Tô Mi5ên:
Con thấy thế nào?


Con nghe theo ông nội, đầu tháng Tư chỉ sợ quá gấp.
Tô Miên mỉm cười nói, rõ ràng là cô nghiêng về phía ông cụ.

Rất thông minh, cũng khá giỏi đấy.
Cố Đình gật đầu khen chúng nó.

Vậy à.
Cụ Cố hiếm khi lộ ra vẻ tò mò.

Nếu bố không tin có thể thử chúng nó, đếm số đơn giản chúng nó cũng biết.
Cổ Đình là con, thấy bố mình có vẻ hứng thú với chúng nên giật dây để ông kiểm tra hai thú cưng này.
Hai chúng nó không hề kén chọn mà ngoan ngoãn ăn cơm, rất quy củ.
Bữa cơm Tất niên khá là đơn giản, mọi người đều im lặng ăn cơm.
Ăn xong thì cùng ngồi ở phòng khách chuẩn bị xem chương trình đầu xuân.
Cố Quân Nghiên vô cùng nhạy bén, tuy rằng ông không nói rõ ra nhưng hình như ông rất thích hai thú cưng này.

Nhất là anh biết khi còn trẻ cụ Cô cũng từng nuôi một con chó vườn cùng loài với Đậu Nành, con chó đó cũng rất có linh tính, bầu bạn với cụ Có rất nhiều năm.

Có lẽ là cụ Cô nhìn thấy Đậu Nành nên nghĩ đến con chó đó, Cố Quân Nghiên hiểu rõ:
Vâng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.