Chương 404: Điện thoại


Cục Bông bị mấy ông già nhìn chằm chằm cũng không hoảng hốt, móng vuốt nhỏ bật sáng màn hình, linh hoạt nhân đệm thịt trên chân tr8ước lên phần mở khóa vân tay trên màn hình điện thoại.


Ô! Biết làm thật này! Mở điện thoại còn dùng vân tay.
Nhìn thấy 3Cục Bông làm vậy mọi người đều bị kích thích sự tò mò, đồng thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ít nhất thì từ đầu đến giờ, 9Cục Bông thật sự rất thông minh.
Cụ Cố cũng hết cách chỉ đành đồng ý, nói thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại.
Cục Bông gọi điện thoại còn mở loa ngoài nên mấy ông già xung quanh đều nghe thấy, nhất là giọng nói dặn dò đầy chu đáo của Tô Miên, đúng là khiến người khác hâm mộ.
Lại còn đến tận nơi đón.
Đều là người sống ở đây vài chục năm, bọn họ còn chưa được hưởng đãi ngộ được cháu trai cháu dâu đến đón.

Lão Cố này, đứa cháu dâu này của ông không tệ đâu!
Cụ Hạ nói với vẻ hâm mộ.

Con bé khá tốt, cũng may là lọt vào mắt cháu tôi.
Cụ Cổ phất tay ra vẻ thường thôi, nhưng rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, cũng rất vừa lòng.

Miên Miên, ông nội bảo con gọi cho mẹ.
Cục Bông lập tức gâu gâu với cái điện thoại báo cáo nguyên nhân, sau đó lại nhìn về phía cụ Cố.

Ông nội?
Tô Miên thử gọi.

Ừ! Là ta!
Cụ Cố trả lời cô.
Chỉ là mấy ông già này không tin nó thông minh nên ông bảo nó gọi điện cho con kiểm chứng.
Cụ Cố rất có cảm giác thành tựu.
Cục Bông biết gọi điện thoại thật sự là đòn sát thủ.
Một chuyện yêu cầu cao như vậy Tướng Quân nhà cụ Hạ có làm được không? Không thể!!

Cục Bông gây chuyện hay là không ngoan ạ?
Tô Miên lại hỏi.

Con rất ngoan.
Cục Bông nhanh chóng đáp lời, đôi mắt đen nhánh nhìn cụ Cổ, tỏ thái độ ông mau làm chủ cho con, khiến người khác thương xót không thôi.

Ngoan, rất ngoan.
Chó còn biết dùng vân tay mở khóa, nói nó không thông minh, vậy chẳng phải trợn mắt nói 6dối sao?
Cục Bông tiếp tục kiêu ngạo thao tác gọi điện thoại.
Tuy rằng dùng móng vuốt có hơi khó nhưng trong điện5 thoại của Cục Bông cũng chẳng có mấy người.
Hay là nửa tiếng nữa cháu và Cố Quân Nghiên ra đón ông về được không?
Tô Miên ngoan ngoãn nhỏ giọng nói chuyện.
Bình thường có chống kiên nhẫn với người khác như vậy, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn với cụ Cố.
Đương nhiên trước đó Tô Miên thật sự rất sợ cụ Cố, khí chất hơn người của ông vô cùng mạnh mẽ.
Trong danh bạ Tô Miên đứng đầu, Cục bông cố gắng một lúc, cuối cùng cũng nhận được gọi đi.

Ông nội, con có giỏi không!
Cục Bông gọi điện thoại đồng thời kêu lên với cụ Cổ.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều im lặng nhìn chằm chằm cái điện thoại đã quay số kia, khiếp sợ không nói nên lời.

Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, ông nội uống trà an thần chưa? Con treo trên lưng Đậu Nành, ông đừng quên uống.
Tô Miên tiếp tục cẩn thận dặn dò.

Ông uống rồi!
Cụ Cố còn đang cầm cốc trà nóng trong tay uống một ngụm.
Trà an thần bình thường cảm thấy chẳng ngon miệng gì, lần đầu tiên lại cảm thấy ngon ngọt như vậy:
Vừa nãy ông quên mất, cũng may có Đậu Nành nhắc nhở!
Cụ Cổ đắc ý giải thích, thuận tiện khen Đậu Nành.

Là ông báo Cục Bông gọi cho con sao?
Tô Miên nghe thấy tiếng Cục Bông, lại nghe thấy tiếng cụ Có nên lập tức hỏi.

Ừ!
Cụ Cố cong mắt chứa đầy ý cười, nhìn thấy đám người xung quanh đang nhìn mình vẻ mặt khó tin, khỏi nói trong lòng ông thoải mái bao nhiêu.
Cụ Cố bị cụ Hạ ngược tơi tả, lần đầu tiên thắng vẻ vang như vậy, vô cùng đắc ý.

Đứa cháu dâu này của ông nhất định là một đứa bé tinh tế, nếu không sao có thể nuôi được hai con chó thông minh thế này.
Cụ Tân cũng khen ngợi.
Vừa rồi trong điện thoại, giọng nói của cô bé nhẹ nhàng dễ nghe, hơn nữa Cục Bông và Đậu Nành là chó nuôi trong nhà, mọi người đều không tự chủ cảm thấy cô gái Tô Miên này không đơn giản.

Tạm được, tạm được thôi.
Cụ Cố tiếp tục khiêm tốn, cầm cốc trà ấm, vô cùng vui vẻ trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của người xung quanh.
Sau đó Cục Bông tiếp tục giơ vuốt lên, mở phần loa ngoài, mọi người vểnh tai lên nghe.
Tút tút tút....
Tiếng tiếp điện thoại vang lên, giọng nói của Tô Miên truyền đến từ đầu bên kia: Alo, Cục Bông à?

Dáng vẻ Đậu Nành lay ống quần, chỉ vào cốc trà ấm khỏi nói đáng yêu thế nào, tâm trạng cụ Cố vô cùng tốt.

Vâng, Đậu Nành rất lanh trí.
Nhưng mà hiện giờ trời lạnh, ông không được trúng gió, ở ngoài lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.
Tô Miên cố ý giữ thể diện cho ông khiến ông cảm thấy rất hài lòng.
Đồng thời ông cũng không nhịn được cảm thán trong lòng, sao mà trước đây không phát hiện ra đứa nhỏ này cẩn thận chu đáo thế nhỉ.

Không được, ông chờ con và Cố Quân Nghiên đến đón ông.
Tô Miên nghiêm túc nói, thái độ cứng rắn.
Nhưng sau hôm nay Tô Miên đột nhiên phát hiện cụ Cô không hề nghiêm nghị gì hết, lại còn khá đáng yêu.
Đối mặt với ông cụ như vậy, Tô Miên đương nhiên kính trọng kính yêu rồi.

Không cần, có Đậu Nành và Cục Bông ở đây, ông ngồi thêm một lát sẽ về.
Cụ Cố cười tủm tỉm từ chối, giọng nói vô cùng hiền lành.
Tô Miên ngắt điện thoại xong lập tức kéo Cố Quân Nghiên ra ngoài, chuẩn bị đón cụ Cố về nhà.

Cô và Cố Quân Nghiên đã là vợ chồng, danh chính ngôn thuận, không thể thấy danh không thấy người, lúc nên xuất hiện thì nhất định phải xuất hiện, thế nên cô thuận thể đi đón cụ Cố về nhà.

Đừng nói là trong điện thoại, dù cách xa Tô Miên vẫn có thể cảm giác được thật ra ở trong lòng cụ Cố rất vui.

Trước nay ông luôn một mình, giờ lại là Tết, cô mong ông cụ có thể vui ve hon.

Đường từ nhà họ Cổ đến công viên nhỏ không xa, khi Tô Miên và Cố Quân Nghiên đến thì cụ cố đang được nhóm bạn già vây quanh.

Mà Cục Bông cũng phát huy tác dụng tỏa sáng khi ra ngoài của nó, bình thường nó vô cùng ghét tính toán, nay biểu hiện rất khá khiến người khác tấm tắc khen ngợi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.