Chương 405: Cầu hôn


Tên nhóc họ Cổ này có thể từ bỏ

vị trí cao trong quân đội xuất ngũ làm kinh doanh giữa tình hình phức tạp khi xưa cũng coi như có tầ8m nhìn xa trông rộng.

Không ít người trong đại viện đều khen anh có tiền đồ.
Vì trước khi cụ Cổ dẫn Đậu Nành và Cục Bông ra ngoài đi dạo, biểu hiện của hai đứa chúng nó khiến không ít người vô cùng hâm mộ.
Về nhà bọn họ đều trách con cháu mình, hoặc là chất vấn sao không nuôi chó, sao lại để tên mặt lạnh Cố Quân Nghiên kia tìm được cô vợ xinh đẹp như vậy, sao bọn họ vẫn còn độc thân.
Vì thế mà chuyện này thành đề tài bàn tán vài hôm trong viện Tử Đằng.
Nhưng cụ Hạ rất tinh tường, lễ vật cầu hôn là một bức quốc họa nổi tiếng.
Cụ Hạ cất giữ nó đã lâu, mà cụ Cô cũng thèm muốn nó từ lâu.

Tướng Quân nhà tôi ngu ở đâu? Tuy rằng còn kém Đậu Nành và Cục Bông nhưng tuyệt đối không ngu.

Ông nội.
Tô Miên cũng lễ phép gọi.

Ừ, đến rồi à!
Cụ Cố gật đầu.

Ôi! Sao cây cải trắng này lại để tê5n nhóc thối này cướp được.
Cụ Tân thổn thức, hai tay chắp sau lưng đánh giá Tô Miên.
Chuyện thú vị là ngay ngày hôm sau cụ Hạ đã mang theo quà cưới đến cửa, còn thay Tướng Quân cầu hôn Đậu Nành.
Tướng Quân đi theo cụ Hạ đến cầu hôn, trước khi đi còn được chải lông mượt mà chỉnh tề.
Khi nhìn thấy Đậu Nành thì nó mỉm cười ngượng ngùng.
Hơn nữa nó cũng là loài thuần chủng, trong đại viện này không tìm thấy con chó thứ hai ngoan hơn nó đâu.
Cụ Hạ trịnh trọng giới thiệu Tướng Quân, nói tốt về nó.

Đó còn không phải vì cả viện chỉ có một con chó!
Cụ Cổ chê cụ Hạ không biết xấu hổ.
Trước đây chỉ có mỗi cụ Hạ dẫn theo Tướng Quân đi dạo trong viện, mà trong viện cũng chỉ có một con chó là nó, cụ Hạ lại dám nói không tìm thấy con chó thứ hai ngoan hơn nó, đúng là không biết xấu hổ!!!
Đậu Nành quay bên nào nó lập tức quay cái đầu to theo, nhìn có vẻ khá cố chấp.

Tránh ra.
Cục Bông lập tức bảo vệ Đậu Nành, còn tiến lên phía trước gắt gỏng với Tướng Quân.

Tôi chỉ muốn...


Không, anh không muốn.
Cục Bông lập tức ngắt lời nó.
Tô Miên phát hiện ra tình huống này thấy buồn cười, nhìn Tướng Quân cố chấp theo đuổi, cảm thấy khá là thú vị.
Đêm Trừ tịch- đêm ba mươi, mọi người vẫn ra khỏi nhà như bình thường, dành một ít thời gian ra chơi, về cũng phải về sớm hơn ngày thường.
Tô Miên làm chủ nhân nên cũng được gọi đến bàn bạc việc liên hôn.

Không được, Tướng Quân nhà ông rất ngu.
Cụ Cố rất thích Cục Bông và Đậu Nành, dẫn theo hai chúng nó ra ngoài khoe Đông khoe Tây, trong lòng rất vui vẻ.
Bây giờ lại rước đến đào hoa, Đậu Nành bị Tướng Quân nhớ mong, cụ Cố rất buồn bực.
Lại nghĩ đến đứa con của mình, lòng buồn rười rượi.

Qua đây, chào hỏi trước đã.
Cụ Cổ ngoắc tay với Tô Miên gọi cô qua đó, đồng thời giới thiệu ngắn gọn cô với mọi người xung quanh.
Nói thật, người có thể khiến cụ Cố lên tiếng giới thiệu, mỗi người đều là người có thân phận không đơn giản, thậm chí còn có người đến giờ địa vị vẫn còn rất cao.

Gâu gâu!
Tướng Quân kích động kêu lên với cụ Hạ giống như nghe hiểu lời ông nói.

Lão Hạ, ông đừng mơ tưởng nữa, lão Cổ khẳng định không đồng ý đâu.
Những người khác ở bên cạnh lập tức lên tiếng đập tan hy vọng của ông.
Biểu hiện của Đậu Nành và Cục Bông mọi người đều nhìn thấy, đúng thật là rất thông minh.
Tô Miên đối mặt bọn họ không hề sợ hãi mà vẫn ngoan ngoãn mỉm cười chào hỏi như trước.
Tô Miên miệng ngọt chào cụ Hạ, cụ Tân, chào hết một lượt.
Đậu Nành và Cục Bông đứng bên cạnh cô, Tướng Quân nhà cụ Hạ thì cố lấy lòng Đậu Nành, chạy vòng tròn quanh nó.
Tướng Quân tủi thân quay đầu lại nhìn cụ Hạ, rồi lại nhìn bóng lưng rời đi của Đậu Nành, trong lòng nuối tiếc không thôi.

Không có tiền đồ.
Cụ Hạ trách nó.
Cục Bông và Đậu Nành là hai con chó rất có linh tính, cụ Hạ cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Đương nhiên nếu là trước đây thì anh luôn là đ3ối tượng chú ý của mọi người, thế nhưng nay sự chú ý lại lại di dời đến Tô Miên đang đứng cạnh anh.
Bọn họ phát hiện cô gái này còn9 trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp giống như búp bê mỉm cười.
Cô bé mặc áo lông vũ sáng màu, duyên dáng đứng bên cạnh Cố Quân Nghiên, nhìn rất6 xứng đôi.
Chó là bạn của người nên được nhân tính hóa khá nhiều.
Thế nhưng loại có linh tính như Cục Bông và Đậu Nành thật sự không nhiều.

Ha ha, cả đại viện này chỉ có một con chó Becgie là Tướng Quân, kiểu gì bọn họ cũng không từ chối đâu.
Cụ Hạ vô cùng tự tin.
Ấn tượng đầu tiên của ông ấy về Tô Miên khá tốt.
Cô bé sáng sủa đoan trang, mặt còn mang ý cười.
Cứ nghĩ đến một cô bé như vậy làm cháu dâu của cụ Cố là cụ Tân lại không nhịn được cảm thấy chua xót trong lòng.
Tô Miên và Cố Quân Nghiên lại đến đây đón cụ Cố, cụ Cố khoe chó, khoe cháu dâu Tô Miên đã cảm thấy mỹ mãn nên cũng dứt khoát vẫy tay về nhà.

Tướng Quân.
Đám người Tô Miên phải đi, Cục Bông và Đậu Nành đương nhiên cũng đi theo.
Ai ngờ Tướng Quân cũng muốn đi theo sau, cụ Hạ chỉ hận rèn sắt không thành thép gọi nó lại.
Thế nhưng Tướng Quân cũng là con chó đã bầu bạn với ông rất nhiều năm, tuy rằng ngoài
miệng quở trách nhưng ông cũng yêu thương nó thật lòng:
Đừng nóng vội, ngày mai ta sẽ chính thức qua nhà họ Cố cầu hôn cho con.
Con không thông minh lắm nhưng nếu có thể kết hợp với gen của chó nhà họ Cố thì đời sau sẽ thông minh hơn.

Cụ Họ tiếp tục chai mặt nói tốt cho chó nhà mình, còn cố ý nhắc đến bức tranh kia:
Lão Cố à! Nếu ông cảm thấy việc này có thể thành công thì hãy cho hai chúng nó một cơ hội ở chung, bức tranh này sẽ thuộc về ông.

Không phải ông thích đàn hương được mặc sao? Vừa khéo tôi vẫn còn, tôi tặng nốt cho ông?


Vì chuyện cưới hỏi của Tướng Quân, cụ Hạ cũng coi như bỏ vốn kha khá.

Nói thẳng ra thì cụ cổ động lòng rồi, nhưng ông vẫn nhìn về phía Đậu Nành với ánh mắt rối rắm:
Việc này phải xem Đậu Nành, tôi sợ nó không vừa mắt Tướng Quân.
Bức tranh này thêm cả dược mặc nữa đã khiến cụ Cổ động lòng nhưng ông không phải người cổ hủ, không kiên quyết ép duyên.

Nhất là Đậu Nành và Tướng Quân, còn tùy thuộc vào hai chúng nó nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.