Chương 43: Mềm mại
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1377 chữ
- 2022-02-04 08:10:10
Anh.
Tô Miên thấy Cố Quân Nghiên không có phản ứng gì, nghi ngờ lớn tiếng gọi Cố Quân Nghiên.
Bầu không khí lại yên lặng thật lâ8u, Cố Quân Nghiên đưa tay lấy thuốc lá trong miệng ra, hơi mơ màng phun ra làn khói trắng, nhìn Tô Miên bằng ánh mắt nghiêm nghị:
Ai dạy3 em?
Chuyện gì ạ?
Mặt Tô Miên đầy nghi ngờ.
Số pha là sô pha nhỏ cho hai người, Tô Miên cũng không làm sao ngủ ngon được.
Khi bên ngoài hừng đông, Tô Miên đã thức dậy ra ngoài mua bữa sáng, Đồng Đồng thì tỉnh lại bởi cổ họng bị khô khốc sau khi uống rượu.
Chó bình thường đều tương đối nhạy bén, tối khuya có chút động tĩnh cũng sẽ biết.
Khác với dáng vẻ đần đần ngủ say như chết của Cục Bông, thì khi Tô Miên lo lắng chạy ra ngoài, Đậu Nành đã phát hiện ra, sau đó đến khi Tổ Miên mang theo Đồng Đồng trở về, nhìn thấy Tô Miên bận bịu chăm sóc Đồng Đồng, nó liền bò dậy dò hỏi.
Tỉnh rồi à?
Tô Miên mua bữa sáng xong trở về, đúng lúc nhìn thấy Đống Đổng ra khỏi phòng.
Miên Miên, sao mình lại ở nhà cậu thế?
Đồng Đồng dường như đã quên sạch chuyện tối hôm qua, cô ấy nhìn Tô Miên mang đầy vẻ nghi ngờ, tiếng dò hỏi cũng vô cùng khàn, lại khát nước chịu không nổi nên chủ động cầm bình nước khoáng từ trong tủ lạnh uống ừng ực, sau khi giọng nói thoải mái hơn mới ngơ ngác nhìn Tô Miên.
Chú ý một chút, con gái để lại sẹo sẽ rất xấu đấy.
Cố Quân Nghiên bày tỏ lời thật lòng.
Đặc biệt là nếu làn da trắng nõn mịn màng này của Tô Miên mà để lại vết sẹo, vết sẹo sẽ rất rõ ràng.
À.
Cố Quân Nghiên thấy Tô Miên nũng nịu phản bác thì cong môi cười.
Có chuyện đó hay không anh còn không biết sao? Gần đây anh đang bị từng tiếng gọi anh trai của cô hành hạ đến quá đáng, mỗi khi nhớ tới đều phải dựa vào lý trí nhiều năm mới đè xuống được.
Tô Miên kéo Đồng Đồng vào phòng, còn cầm khăn lông lau rửa cho Đồng Đồng, cũng may Đồng Đồng uống rượu xong khá ngoan, không khóc không ồn ào cũng không nôn mửa, nếu không Tô Miên thật sự sẽ bị Đồng Đồng hành hạ đến kiệt sức.
Có cần giúp gì không?
Đậu Nành đứng ở cửa phòng ngủ dò hỏi Tổ Miến.
Råm!
Tô Miên kéo Đồng Đồng đi vào, xoay người nhìn Cố Quân Nghiên đứng ở cửa, cô vung tay trong sự tức giận, sau đó nhất Cố Quân Nghiên ở ngoài cửa.
Tô Miên ngẩng đầu tròn mắt nhìn Cố Quân Nghiên, bắt đầu bướng bỉnh:
Em không gọi!
Cố Quân Nghiên nhướng mày không lên tiếng, làm ra vẻ mặt kiêu ngạo tôi đang yên lặng chờ em mở miệng cầu xin.
Hừ!
Không cần, con đi nghỉ ngơi đi! Không sao đâu.
Tô Miên thật lòng cảm thấy nuôi Đậu Nành rất đáng giá, bởi vì tuổi tác, Đậu Nành nên luôn thân thiết đến mức khiến cô rất vui mừng.
Vâng, nếu cần giúp cứ gọi con.
Đậu Nành dặn dò một tiếng.
Đồng Đồng lại uống nhiều rượu như vậy, nếu nằm ngủ cùng nhau, nhất định phải ngửi mùi rượu cả đêm.
Tô Miên chịu không nổi mùi rượu, sau khi cân nhắc lợi hại, Tô Miên lựa chọn ra sô pha xử lý nốt thời gian nửa đêm.
Mà từ đầu tới cuối Cố Quân Nghiên lại nhàn nhã thảnh thơi đi theo bên cạnh, nhìn Tô Miên nâng Đồng Đồng, hoàn toàn không có ý sẽ giúp một tay.
Đi thang máy đến cửa nhà, ngày thường là một chuyện rất nhanh chóng, kết quả bởi vì Đồng Đồng say rượu không phối hợp, mà Tô Miên phải vất vả hồi lâu.
Loại cảm giác này còn rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, tóm lại trêu chọc khó hiểu là đúng rồi.
Em không có.
Tô Miên dùng giọng nói yếu mềm phản bác, còn lâu cô mới nói như vậy với Cố Quân Nghiên ấy.
Tiếng đóng cửa đẩy nặng nề truyền đến, cũng ngăn khuôn mặt đẹp trai đến cả người và thân đều căm phẫn ở bên ngoài.
Khi Cố Quân Nghiên nhìn thấy Tô Miên tức giận, anh đứng trước cửa, không thấy khó chịu trong lòng một chút nào, sau đó cong môi cười xoay người rời đi.
Tô Miên đồng ý rồi tiếp tục chăm sóc cho Đồng Đồng, cô còn kiên nhẫn tẩy trang giúp Đồng Đồng, lại dùng khăn lông lau gương mặt của cô ấy thật sạch sẽ, ngay sau đó cô mới mỏi mệt đến mức tạm chấp nhận nghỉ ngơi trên sô pha phòng khách.
Chất lượng giấc ngủ của Tô Miên cũng không phải quá tốt, cũng không quen cùng chung chăn gối với người khác.
Tô Miên liền tức giận dùng mũi hừ nhẹ một tiếng, cũng không định xin Cố Quân Nghiên giúp đỡ nữa, mà xoay người bò vào ghế sau xe lớn tiếng gọi Đồng Đồng.
Đồng Đồng đã uống đến mơ màng, người uống say mà không ẩmĩ làm phiền thì sẽ thích ngủ, nên cũng không dễ đánh thức.
Nếu không có cách khác thì cũng thôi đi, nhưng Cố Quân Nghiên đường đường là một đấng nam nhi lại đứng ở một bên, anh còn không hề có chút ý nghĩ sẽ giúp đỡ nào, điều này không khỏi làm Tô Miên vô cùng tức giận.
Cắn răng, Tô Miên đỡ Đồng Đổng mở cửa ra.
Làn da của cô bé này rất đẹp, vết trầy da nổi bật trên làn da trắng nõn mịn màng lại càng rõ ràng.
Khi đóng phim bị trầy da.
Tô Miên cúi đầu nhìn thoáng qua vết trầy da trên đùi mình, ở dưới ánh đèn nhìn xanh xanh tím tím đúng là rất nghiêm trọng.
Không đầu, đây chỉ là vết trầy da nhỏ mà thôi, mấy ngày sau sẽ khỏi ấy mà.
Tô Miên lắc đầu giải thích, không hề để tâm mấy vết trầy da này:
Được rồi, anh trai anh mau đưa cô ấy lên lầu giúp em đi, hơn nửa đêm rồi, em mệt quá.
Cố Quân Nghiên lại hút một hơi thuốc lá nhìn Tô Miên, sau khi hút gần hết điếu thuốc rồi vứt xuống đất nghiền nát, anh ngẩng đầu lên tiếng yêu cầu:
Gọi anh trai đi, kiểu mềm mại một chút ấy.
Anh trai?
Tô Miên thử cao giọng gọi.
Mềm mại hơn một chút.
.
Tô Miên cắn răng mất rất nhiều sức lực, Đồng Đồng mơ màng tỉnh lại được Tô Miên nâng lên đi về phía trước.
Ôi! Khó chịu quá.
Đồng Đồng đã hơi không màng hình tượng nữa, Tô Miên kéo cô ấy vào thang máy, cô ấy liền ngồi ăn vạ ở ngay giữa thang máy.
Da đầu Tô Miên bị tiếng cười như có như không này của Cố Quân Nghiên làm cho tê dại.
Nói đi, những miệng vết thương trên tay chân em đó là như thế nào?
Trước đó, Cố Quân Nghiên đã sớm phát hiện trên cánh tay và trên đùi Tô Miên bị trầy da.
Có chuyện thì gọi anh trai, thói quen này ai dạy em?
Cố Quân Nghiên cong môi cườ9i khẽ, nụ cười hơi có vẻ giễu cợt! Không thể không nói, cô nhóc này rất biết lợi dụng ưu thế của bản thân, có chuyện sẽ mềm mại gọi anh t6rai, nhưng khó hiểu là không ngờ anh cũng rất phối hợp.
Có thể lúc trước cô cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh, anh cũng chưa cảm nhận đ5ược gì, nhưng gần đây nghe cô gọi anh trai, anh lại luôn có cảm giác cô đang trêu chọc mình, nơi ngực bởi vì cô gọi anh trai mà ngưa ngứa, khó chịu lại có chút hứng thú.
Cố Quân Nghiên nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vết trầy da của Tô Miên, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt:
Đã bôi thuốc chưa?
Rồi ạ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.