Chương 67: Quá giờ


Hắc Dạ là một chiến sĩ, chiến sĩ chính là không buông bỏ không chịu thua, cho nên Hắc Dạ vẫn kiên trì lặp đi lặp lại, nh8ưng vì bị chậm trễ, thành tích huấn luyện cũng không đủ tốt.


Tôi quá giờ rồi.
Hắc Dạ quay đầu nhìn thoáng qua3 tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Khoai Tim và Koi, sau đó giọng điệu hơi buồn bã.

Nghỉ ngơi mười phút.
Tiểu đội trưởng Điền Sùng Quang vẫn chú ý tình hình của mọi người, Tô Miên và Hắc Dạ có thể nói là phối hợp rất tốt, Tô Miên nói muốn nghỉ ngơi, anh ta cũng không phản đối.
Có được sự cho phép của tiểu đội trưởng, Tô Miên vô cùng vui vẻ dẫn Hắc Dạ đi đến dưới lều che nắng, còn lấy chậu uống nước chuyên dụng của Học Dạ ra rót nước vào trong.
Mọi người vây xung quanh nhìn thấy dấu răng này đều có chút bất đắc dĩ.
Cũng chợt hiểu ra mặc dù bé Lài sủa lớn tiếng nhưng không có ý cắn chết Hoàng Lượng, Hoàng Lượng cũng chỉ bị sợ ngã xuống đất, trên chân chỉ có một miệng vết thương nhỏ mà thôi.
Một đám quân nhân mặc quân trang huấn luyện màu xanh lá đều chạy về phía Hoàng Lượng, lo lắng Hoàng Lượng bị bé Lài cắn trúng.
Đừng thấy bé Lài là chó con, nhưng dòng máu của nó chính là chó Ngao Tây Tạng đấy.
Chó Ngao là giống ngạo mạn khó thuần phục, nó mà trở nên hung dữ thì người bình thường cũng không dám đụng vào.
Hoàng Lượng bị bé Lài dọa sợ ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu mình, sau khi cảm nhận được sự đau đớn trên chân trái thì lên giọng thét chói tai.
Thời gian rảnh khi Tô Miên và Hắc Dạ nghỉ ngơi, sân huấn luyện bên kia đột nhiên trở nên ẩmi, Tô Miên nghe thấy giọng nói tức giận của bé Lài nhà Hứa An Sinh.

Anh mới ngốc, anh ngốc muốn chết ấy!

Bé Lài, đừng cắn.
Giọng nói sốt ruột muốn ngăn cản của Hứa An Sinh vang lên.
Lúc trước ra ngoài làm nhiệm vụ còn nhiều lần bị thương, vất vả hơn Khoai Tím và Koi trẻ tuổi cường tráng là chuyện bình thường.
Tô Miên cảm nhận được cảm giác chán chường buồn bã của Hắc Dạ, lập tức an ủi nó:
Hắc Dạ, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước đi!

Không được, tiếng còi huấn luyện không dừng lại, chiến sĩ chó nghiệp vụ không được nghỉ ngơi.
Hắc Dạ lắc đầu từ chối, bước
bịch bịch bịch
về phía điểm xuất phát.
Nếu ngay từ đầu anh ta còn có chút thông cảm chuyện Hoàng Lượng gặp phải, thì bây giờ chính là hoàn toàn khinh thường.
Tuy bé Lài là chó Ngao tính cách bướng bỉnh khó thuần phục, nhưng cũng không thường nổi giận, đây còn là lần đầu tiên sau khi bé Lài đến căn cứ huấn luyện chó nghiệp vụ nổi giận tấn công người khác, nói vậy chắc chắn là có nguyên nhân nhất định.

Hắc Dạ mau uống nước đi!
Tô Miên cổ vũ, mình cũng cầm nước suối uống ừng ực giải khát.
Nói thật, mức độ gian khổ của việc huấn luyện vượt ngoài dự đoán của Tô Miên.
Chỉ cần miệng vết thương lớn một chút còn có thể làm ra chút chuyện, nhưng miệng vết thương nhỏ chút xíu thế này, nếu gã ta cứ nằng nặc làm lớn chuyện lên, không chừng gã có lý còn phải chịu thiệt nữa.
Hoàng Lượng rất tự mình hiểu mình, nhưng gã ta không biết ngay từ đầu gã ta mắng chó nghiệp vụ, đã bôi đen gã một cách nặng nề rồi.
Như thể thì hơi lúng túng rồi!
Miệng vết thương không lớn, nhưng khó tránh bị nhiễm trùng sưng lên, đến phòng y tế tiêm phòng uốn ván hoặc vắc xin phòng chó dại là được rồi.
ở đây là căn cứ huấn luyện chó nghiệp vụ, chuyên môn huấn luyện chó nghiệp vụ, trong phòng y tế cũng có đặc biệt chuẩn bị thuốc vắc xin phòng chó dại.
Miệng vết thương của Hoàng Lượng cũng chỉ nhỏ cỡ hai hạt gạo, nhìn qua thật sự không có gì nghiêm trọng.
Nó cắn tôi, phải biết rằng tôi không mặc đồ phòng hộ đâu, nếu hơi không cẩn thận, nó rất có thể cắn đứt cổ tôi đấy!
Hoàng Lượng kịp nhở ra xung quanh đây đều là camera, ấm ức thay cho mình.
Vì tăng thêm cảm giác chân thực còn đưa tay vén ống quân quân trang bị rách lên trên, nhìn thấy một cái dấu răng không lớn không nhỏ.
Khi thấy một màn như vậy, Tô Miên lập tức mang theo Hắc Dạ chạy đến.

Hoàng Lượng, anh vẫn ổn chứ? Không có sao chứ?
Đầu tiên, Điền Sùng Quang bảo người kéo bé Lài ra, sau đó hỏi Hoàng Lượng ngã trên bãi cỏ.
Khi quân nhân huấn luyện chó nghiệp vụ, thỉnh thoảng bị chó nghiệp vụ cắn là chuyện bình thường.

Được! Cảm ơn tiểu đội trưởng.
Hoàng Lượng thấy tiểu đội trưởng nói không có chuyện lớn gì, gã ta vén ống quần lên xem, vết cắn thật sự rất nhỏ, suy nghĩ mượn đề tài lăng xê của gã ta cũng bị dập tắt.
Từng làm vua chó, từng ở thời 9kỳ đỉnh cao của huấn luyện chó nghiệp vụ nhìn xuống dưới bằng nửa con mắt.
Bây giờ lại vì tuổi tác mà cúi đầu, 6đây chắc chắn là chuyện rất tàn khốc, nhưng đối với người hay là động vật, tuổi tác đều chính là quy luật tự nhiên cần 5phải đối mặt, hơn nữa Hắc Dạ từng làm rất nhiều nhiệm vụ, cùng đã đến tuổi xuất ngũ rồi.
Hắc Dạ chạy cô cũng chạy, Hắc Dạ nhảy cô cũng nhảy theo.
Thể chất của Tô Miên không được tốt lõm, nói mệt cũng là sự thật, nhưng đau lòng vì Hắc Dạ cũng là sự thật.

Hoàng Lượng, chó nghiệp vụ là chiến sĩ của chúng tôi, tuy nó mắc sai lầm nhưng xin anh chú ý lời nói cá nhân của anh.
Đừng sử dụng từ ngữ mang tính sỉ nhục để sỉ nhục chiến sĩ chó nghiệp vụ của chúng tôi.
Điên Sùng Quang vừa nghe thấy Hoàng Lượng nói súc sinh, sắc mặt liền trở nên nặng nề, anh ta nhìn Hoàng Lượng, hận không thể kêu bé Lài căn gà ta tàn phế.
Đầu tiên, Hoàng Lượng vẫn lờ mờ sợ hãi bị kéo ngồi xuống, nhìn thấy ống quần quân trang của mình bị cắn nát.
Nghĩ đến khi này lúc bé Lài sủa rồi nhào về phía gà ta, Hoàng Lượng tức giận:
Nó căn tối, tiêu súc sinh kia lại có thể căn tôi.

Điển Sùng Quang cảm thấy, đang yên đang lành bé Lài lại tấn công Hoàng Lượng, chắc chắn là Hoàng Lượng làm chuyện ngu xuẩn gì đó.

Xin lỗi tiểu đội trưởng, tôi sai rồi, tôi chỉ là quá hoảng sợ thôi.

Hắc Dạ.
Tô Miên nôn nóng, dứt khoát chạy tới ôm lấy Hắc Dạ chơi xấu:
Chị mệt rồi, em đi nghỉ ngơi với chị một lát đi!

Tuy Tô Miên không cần huấn luyện giống Hắc Dạ, nhưng từ đầu đến cuối đều ở bên Hắc Dạ.
Liên tục cả ngày, Tô Miên cảm thấy
mình đã sắp tàn phế rồi, nhưng vì Hắc Dạ nghiêm túc, làm cho Tô Miên cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Tô Miên, bây giờ chị là quân nhân, quân nhân không được lười biếng.
Hắc Dạ dùng giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở Tô Miên.

Nhưng chị mệt thật mà.
Tô Miên vô tội nói.
Hắc Dạ có chút bất đắc dĩ:
Luyện tập thêm chuyến nữa thôi?

Báo cáo tiểu đội trưởng, tôi mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một lát không ạ?
Tô Miên cũng không muốn Hắc Dạ cậy mạnh, buông Hắc Dạ ra rồi đứng lên hộ báo cáo.
Cho dù là bị tiểu đội trưởng mắng, Tô Miên cũng hy vọng Hắc Dạ có thể nghỉ ngơi một chút.

Huýt huýt huýt...
Tiếng còi của tiểu đội trưởng Điền Sùng Quang huýt huýt thổi lên.

Bé Lài nhả ra.
Nhân viên chăm sóc vốn chăm sóc bé Lài cũng lên tiếng.
Tô Miên ngạc nhiên đứng dậy đi qua xem thì nhìn thấy chó nghiệp vụ Hứa An Sinh huấn luyện là bé Lài nhào về phía Hoàng Lượng, còn há miệng cắn chân nhỏ của Hoàng Lượng.

Trời ạ!
Giọng nói hoảng sợ của Tể Nguyệt vang lên.
Trong tiềm thức gã ta xem thường chó nghiệp vụ, chỉ vì tham gia chương trình, còn ở trong quân đội, ngại vì có quân đội, vì có chương trình, cho nên mới không thể không chuyển thành dáng vẻ thích chó.

Thật ra gã ta không hề có chút cảm tình gì với chó cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.