Chương 11


Số từ: 1814
Hoàng thân vừa đến ngôi nhà gác rừng. Sáng hôm nay Lilia trông như một cô gái nhỏ dịu dàng với chiếc váy đen hơi ngắn và chiếc áo len xám cổ hơi thấp xuống để lộ cái cổ thật tuyệt trần, tóc cô lấp lánh ấm áp bím buộc dải đen. Trên khuôn mặt hồng hào, dưới những hàng mi rung động, đôi mắt sáng lên trìu mến vui tươi.
- Sáng nay em đẹp biết bao, linh hồn bé nhỏ của anh! Đấy cứ đỏ mặt lên, cứ hạ thấp những hàng mi đẹp xuống, như thế hợp với em lắm! Thật là một sáng tạo tuyệt vời của thiên nhiên, những hàng mi thẫm ấy và bộ tóc vàng kỳ diệu này…
Chàng cười, hôn những bím tóc của Lilia và qua điệu bộ vui vẻ và thích thú một cách âu yếm ấy, che bớt vẻ chiêm ngưỡng quá nồng nhiệt của mình.
- ... Sáng nay em định làm gì? Chắc đến thăm tên đi săn trộm của em phải không?
- Không, ngày mai cơ. Hôm nay em vừa cắt chiếc áo cũ của bà Fabiêng thành chiếc váy lót của một người đàn bà có tuổi, thiếu thốn đủ thứ. Irina sẽ đem đến cho bà ấy cùng một ít thức ăn… Những cảnh khốn cùng ấy thật bi đát, em đảm bảo với anh như thế, Vôlođia!
- Vậy anh không từ chối việc giúp em để đở đầu cho họ, em yêu ạ, khi điều đó sẽ làm em dễ chịu. Khi đến thăm em lần sau, anh sẽ đem đến những thứ gì đó để thỏa mãn những ý muốn từ thiện của em.
Ngay sáng hôm ấy, Vlađimia đã quyết tâm thực hiện dự định hôm trước như thế đấy. Chàng không hề hối tiếc, chàng nghĩ điều đó có gì là quá đắt so với những niềm vui biết ơn của Lilia và cái hôn nhiệt thành nàng đặt lên tay chàng trước khi chàng kịp ngăn lại.
Nhưng tất nhiên phải nghĩ đến việc ra đi. Vlađimia quyết định thời gian và trước đấy mấy hôm cho gọi Hốpnich đến.
- Lão sẽ tiếp tục chăm nom Bá tước tiểu thư Xêminkhốp như lão đã làm cho đến nay. – Chàng nói – Đây là số tiền để sắm mọi tiện nghi lão có thể cần trong hàon cảnh hiện nay của tiểu thư. Hơn nữa, Trina phải may cho tiểu thư mấy thứ áo dành cho lúc ta đưa tiểu thư về với người cha.
Chàng chỉ dẫn cho ông lão gác rừng những điều liên quan đến sự thận trọng cần có trong việc trao đổi thư từ với vị hôn thê của chàng. Để tránh mọi nghi ngờ, Hốpnich sẽ ghi tên trên bao thư của Lilia và đề gởi cho người thư ký mà chàng tin tưởng. Còn thư của hàng, Vlađimia sẽ gửi khi thì cho Hôpnich, khi thì cho Irina.
- Ta hi vọng... - chàng nói tiếp – tất cả sự bí mật này sẽ không kéo dài nhiều thời gian. Nhưng vẫn phải để cho nó tồn tại khi ta chưa tìm ra cách tách rời người đàn bà kia khỏi bá tước và đưa Lilia về vị trí của cô ấy. Bà bá tước khi bị đe dọa, sẽ tìm để biết rõ người mà bà ta tưởng đã vĩnh viễn không còn tồn tại trên đời. Nếu bà ta thành công thì sẽ là mối nguy hiểm ghê gớm cho Lilia, vì ta ngờ con người kia sẽ không lùi bước bất cứ điều gì. Chính ở đây cô bé tội nghiệp ấy sẽ được ẩn nấp tốt nhất để đợi đến lúc ta có thể che chở cho nàng bất cứ lúc nào.
Hốpnich tôn kính chăm chú nghe Hòang thân nói. Lão phải thừa nhận rằng ông chủ hết sức lo lắng cho Lilia, cho đến lúc này chưa thể trách ông được điều gì. Tuy vậy trong thâm tâm người gác rừng già nua vẫn nghi ngờ. Ông đã nhìn thấy Hoàng thân ở Xtanitza, đang quên Lilia vì một ngẫu hứng nào khác, và nghĩ đến nỗi đau đớn vệc ấy sẽ xảy ra, lão hoảng sợ, với một lòng tin ghê gớm như thế thì...!
Một hôm trước khi Vlađimia ra đi một ngày, hôm ấy là chủ nhật, Lilia hát trong buổi lể nhà thờ như thường lệ. Nỗi buồn sắp xa cách làm cô nặng nề, thỉnh thoảng cô đưa mắt nhìn người sĩ quan đẹp trai đang đứng khoanh tay, thái độ nghiêm chỉnh thật kiêu kì. Cô buồn rầu nghĩ.
- Vlađimia thân yêu của mình không cầu nguyện. Lạy chúa, xin phù hộ cho con thành một người vợ ngoan đạo để đưa chàng đến với Người.
Rồi những ý nghĩ khác muốn len lõi vào tâm trí của cô, những ý nghĩ kiêu hãnh. Ông Hoàng Đờ Vitengrat là một trong những người có quyền thế trong xã hội. một hôm chàng đã nói với Lilia khi kể lại cách chàng được nuôi dạy: "Họ sợ anh, chiêm ngưỡng anh, tôn thờ anh từ lúc ấu thơ." Còn cô, nghèo khổ, bề ngoài còn tối tăm, lẫn lộn với những tá điền của lãnh thổ như thế mà cô lại là vị hôn thê rất yêu quý của một người thuộc dòng dõi các ông Hoàng, người đang nhận cách vinh dự về thể chế trong các lễ nghi dành cho các vị vương giả một cách thanh thản và uy nghi biết bao.
Những cám dỗ ấy chỉ lướt qua tâm hồn của Lilia. Cô tự sỉ mắng mình và ăn năn một cách thành kính. Chưa bao giờ cô cầu nguyện nhiệt thành như thế, cũng chưa bao giờ cô hát với nhiều xúc động như thế. Nhìn cô cầu nguyện, nghe cô hát, Vlađimia nghĩ: "Nàng quá thành kính đối với ta... quá nhiều thành kính."
Nhưng do một mâu thuẫn chàng không muốn tìm cách giải thích, chàng không muốn cô khác thế. Cái đẹp của tâm hồn Lilia đối với chàng cũng rất quý như sắc đẹp của nàng, sắc đẹp đã khiến chàng phải ngây ngất.
Buổi lể kết thúc, các tín đồ rời nhà thờ xô đẩy nhau chút ít để xem Hòang thân lên xe. Lilia, Hốpnich và Irina ra sau cùng. Cô bỗng bị một người đi qua va mạnh vào phải súy ngã. Quay đầu lại, cô thấy Dunia Xtretnốp ở cạnh mình đang cười gằn và chằm chằm nhìn cô vẻ xấc láo và hằn học.
Lilia sửng sốt giây lát. Người con gái này muốn làm gì cô, chưa bao giờ cô có quan hệ gì với người này.
Bị xúc động nặng nề, cô kể lại việc ấy với Hốpnich và Irina trong lúc cả ba trên đường về nhà.
Hốpnick kêu lên:
- Sao tôi không thấy nhỉ! Con ngốc ấy chắc chắn đã được bài học rồi.
- Nhưng tôi có làm gì cô ta đâu!
- Chắc chắn là không rồi, tiểu thư ạ. Tiểu thư có thể làm điều gì không tốt với ai đâu? Chính vì tiểu thư tốt và thành kính nên con Dunia Pêtrôpna mới ghen tức với tiểu thư.
Sau khi ấy, nghĩ đến việc kia, Hốpnich đã gắn cho nó một cách giải thích khác. Bọn Xtretnôp có nghi ngờ gì về vấn đề Lilia không? Dù sao thì với những cuộc đến thăm hàng ngày của Hoàng thân, nhìn vào người ta cũng chống lại cô.
Ông già nắm chặt 2 bàn tay. Ý nghĩ ấy làm ông lão phát điên lên. Hơn nửa lão biết miệng lưỡi của viên quản lý già kia độc địa đến thế nào. Do sự chăm sóc của hắn, những lời đơm đặt sẽ lan khắp vùng này.
"Nếu mình chắc chắn như thế, mình sẽ nói một tiếng với Điện hạ." Ông già nghĩ.
Khi lão kể lại ý nghĩ đó, Irina cho rằng trong lúc này nên im lặng là hơn.
- Không thể buộc tội cho người khi không có chứng cớ, Nicôla- nhất là với một người như hoàng thân, ngài không đi quanh co để trừng phạt đâu, chúng ta đã biết rồi đấy.
Bà già nhân hậu sáng hôm ấy quá bận rộn. Hoàng thân đến ăn cơm với vị hôn thê ở ngôi nhà gác rừng. Ông đã ra lệnh làm một bữa ăn thật đơn giản, nhưng Irina gần như phát điên vì ở nhà họ cái gì cũng quá tầm thường.
- Thôi để tôi làm cho. - Lilia mỉm cười nói - Bác sẽ không gỡ rối được đâu Irina tội nghiệp ơi!
Irina đã lo lắng uổng công vì Vlađimia chẳng hề chú ý đến việc phục vụ các món ăn.Chàng chỉ bận tâm đến Lilia và quên cả ăn khi ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp buồn buồn đang cố mỉm cười với chàng.
Cuộc xa cách này thật khó khăn đối với Lilia, nó cũng không kém phần khó khăn với Vlađimia! Trước đây không lâu có ai nói rằng chàng sẽ cảm thấy đau buồn như thế khi nghĩ đến phải xa cách một người đàn bà dù chỉ một hay hai tháng, chàng sẽ nhún vai cười một cách miệt thị và chế nhạo. Thế mà hiện giờ chàng ở trạng thái ấy. Lilia, con nai xinh đẹp hoang dã đã trở thành trung tâm của cuộc đời chàng.
- Em là tình yêu duy nhất của anh. Trước em, không ai làm anh yêu được... không, không, ai cả, kể cả trong gia đình anh. Anh là thần tượng của ông bà, cha mẹ, bạn bè, nhưng tim anh vẫn lạnh lùng lãnh đạm cho đến cái ngày hạnh phúc gặp em.
Khi đôi vợ chồng chưa cưới rời bàn ăn đến chỗ mọi khi của họ. Ông già và người em họ nhìn theo cả hai đều nghĩ:
- Họ được tạo ra cho nhau. Bá tước, tiểu thư của chúng ta, lúc được trở lại vị trí của mình, sẽ làm lu mở những người xinh đẹp nhất. Miễn là người ngoài đừng làm cho tiểu thư khổ, cô bé tội nghiệp!
Sáng hôm sau trước khi khởi hành, Vlađimia đến từ biệt hôn thê lần cuối. Chàng nói lại với nàng hi vọng đạt được một giải pháp nhanh chóng với bá tước Xêminkhốp, và như thế sẽ quyết định được ngày cưới vào một thời gian không xa.
- Dù sao thì anh cũng cho rằng anh không thể ở đấy một tháng mà không gặp em. Lilia bé bỏng của anh. Nếu vì một duyên cớ nào em cần đến anh, cứ viết thư cho anh, anh sẽ đến ngay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Con Nai Trong Rừng.