Chương 7: Con sứa Physalia Physalis
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 4186 chữ
- 2020-05-09 03:36:45
Số từ: 4179
Nhà Xuất Bản Trẻ
Chiếc Mercedes S600 màu xám bạc đã ra đến đường cao tốc, đi thẳng lên phía Bắc. Alex ngồi ở ghế hành khách hàng đầu, xung quanh cậu toàn là những vật dụng được làm bằng da êm ái nên cậu có thể cảm nhận được cái động cơ 6-lít, 389 mã lực đang đưa cậu tiến thẳng tới khu liên hợp Sayle ở Cornwall, gần cảng Tallon. Với vận tốc tám mươi dặm một giờ, động cơ có vẻ như đang chạy không tải. Và Alex cảm nhận được khả năng của chiếc xe hơi. Đó là một công trình của Đức trị giá tới hàng trăm nghìn bảng Anh. Tay tài xế nghiêm nghị kia chỉ mới chạm nhẹ một cái thôi là chiếc Mercedes đã lao ngay về phía trước. Đây là chiếc xe hơi coi thường những giới hạn về tốc độ.
Sáng hôm đó, Alex được đón tại một nhà thờ đã cải tạo lại ở Hampstead, phía Nam London. Đây là nơi Felix Lester sinh sống. Khi người lái xe tới nơi thì Alex đang ngồi đợi bên hành lý cùng với một phụ nữ mà cậu bé chưa từng gặp bao giờ - một đặc vụ của MI6 - cô ta hôn Alex, dặn dò cậu bé phải đánh răng rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu. Tất cả những gì mà người tài xế quan tâm đó chính là Alex là Felix. Buổi sáng hôm ấy, Alex đã đọc xong tập hồ sơ nên biết rằng Lester học ở trường Thành Anthony, có hai chị gái và một con chó cưng biết tha mồi. Bố của Lester là kiến trúc sư, còn mẹ là nhà thiết kế nữ trang. Gia đình của cậu đấy - một gia đinh hạnh phúc, nếu có ai hỏi thì phải trả lời như thế.
- Từ đây đến cảng Tallon bao xa ? - Cậu bé hỏi.
Đến lúc này, người tài xế mới chịu lên tiếng. Anh ta trả lời Alex mà không hề nhìn cậu bé.
- Vài giờ nữa. Cậu muốn nghe nhạc không ?
- Có đĩa nhạc nào của John Lennon không ?
Đó không phải là sự lựa chọn của bản thân cậu bé, mà chỉ bởi vì theo như hồ sơ thì Felix Lester thích John Lennon.
- Không.
- Thế thì thôi. Tôi sẽ ngủ một chút.
Cậu bé cần ngủ. Sau khóa tập huấn, cậu vẫn còn kiệt sức và đang lo ngại rằng nếu có ai đó nhìn thấy bên trong chiếc áo sơmi cậu mặc thì không biết sẽ phải giải thích như thế nào đây về tất cả những vết thương đang lành da và những vết bầm tím trên cơ thể cậu. Có thể cậu sẽ trả lời họ rằng cậu bị bắt nạt ở trường. Cậu bé nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế bọc da êm ái.
Cảm giác như chiếc xe hơi đang đi chậm lại đã khiến Alex thức giấc. Mở mắt ra, cậu bé trông thấy một làng chài, biển xanh đang ở bên kia những ngọn đồi có vạt cỏ xanh bao phủ, và cả một bầu trời quang đãng. Thật là một bức tranh chỉ có thể thấy trong trò chơi lắp hình, hay là trong một quyển sách nhỏ quảng cáo về nghỉ mát có nói về một nước Anh ngày trước. Những con chim mòng biển đang sà xuống và kêu í ới ở trên đầu. Một chiếc tàu kéo cũ - có treo một tấm lưới rối nùi, phả ra đầy khói và tróc hết sơn - đang cập bến. Đây đó lác đác vài người dân địa phương, những người đánh cá cùng vợ của mình đang đứng trông ra biển. Bây giờ cũng vào khoảng năm giờ chiều, ngôi làng như được dát bạc trong ánh nắng cuối cùng sắp tắt của một ngày xuân tươi đẹp.
- Cảng Tallon.
Người tài xế lên tiếng. Hẳn là anh ta biết Alex đã mở mắt.
- Đẹp thật.
- Nếu cậu là cá thì không đâu.
Chiếc xe ôm cua qua làng, rồi chạy xuống một con đường nhỏ ngoằn ngoèo giữa những cánh đồng mấp mô một cách kỳ lạ. Alex nhìn thấy những tòa nhà đổ nát những ống khói hư hại, và những bánh xe kim loại rỉ sét, cậu bé hiểu rằng trước mắt mình là một mỏ thiếc cũ. Người ta đã khai thác thiếc ở Cornwall này những ba ngàn năm cho đến ngày thiếc cạn kiệt hẳn. Giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là những lỗ hổng.
Chiếc xe cứ lăn bánh trên con đường làng độ một dặm thì thấy xuất hiện một hàng rào kim loại. Đó là chiếc hàng rào mới tinh, cao hơn sáu mét, trên cùng có chăng dây kẽm gai. Những ngọn tháp được gắn đèn hồ quang vẫn đứng sừng sững ở đó cùng những chữ cái khổng lồ màu đỏ nổi lên trên nền trắng, ở địa phận kế bên, bất kỳ ai cũng có thể trông thấy hàng chữ này:
TẬP ĐOÀN SAYLE
Bảo mật nghiêm ngặt
"Những kẻ xâm nhập sẽ bị bắn", Alex thì thầm một mình. Cậu bé nhớ lại những lời bà Jones đã nói với cậu: Dù ít hay nhiều thì hắn cũng đang thiết lập một quân đội riêng. Các hoạt động của hắn dường như đang che giấu một điều gì đó." Quái thật, đó là ấn tượng đầu tiên của cậu bé. Không hiểu sao toàn bộ khu liên hợp lại trông rất chướng, trái ngược hoàn toàn với những cánh đồng và những ngọn đồi thoai thoải.
Chiếc xe tiến đến cổng chính, ở đó có một phòng bảo vệ và một hàng rào điện. Người bảo vệ trong bộ đồng phục áo xanh quần xám, trên áo vét-tông có in chữ Tập đoàn Sayle được viết tắt, vẫy họ vào. Hàng rào bảo hộ tự động được nâng lên. Chiếc xe hơi cứ thế tiến vào, chạy dọc theo một con đường dài, thẳng tắp, nằm trên một dải đất mà bằng cách nào đó đã được san phẳng để một bên có thể làm đường băng, còn bên kia tọa lạc một nhóm bốn tòa cao ốc cao cấp. Những tòa cao ốc này đều đồ sộ, với những cửa kính đen như ám khói có khung bằng thép, tòa nhà này được nối với tòa nhà kia bởi lối đi dành cho người đi bộ có mái che. Cạnh đó là bãi đáp có hai chiếc máy bay đang đậu, một chiếc là máy bay trực thăng và một chiếc là máy bay chở hàng loại nhỏ. Alex bị choáng ngợp. Toàn bộ khu liên hợp có chiều rộng mỗi bên dễ đến vài dặm. Đây thực sự là một trung tâm đầu não.
Chiếc xe hơi chạy vòng qua một cái đài phun nước, tiếp tục đi tới một tòa nhà bề thế, có kiến trúc rất lạ mắt. Tòa nhà này được xây dựng vào thời đại của Nữ hoàng Victoria, trên cùng được xây bằng gạch đỏ với những mái vòm bằng đồng và những ngọn tháp lâu đời đã chuyển sang màu lục. Có ít nhất phải đến một trăm ô cửa sổ nằm dọc theo suốt năm tầng của tòa nhà hướng ra phía đường dành cho xe hơi chạy vào nhà. Đây là một tòa nhà khó biết được chính xác khi nào thì ngưng sử dụng.
Chiếc Mercedes chạy đến phía mặt tiền tòa nhà, người tài xế bước xuống xe.
- Theo tôi.
- Thế còn hành lý của tôi thì sao ?
- Nó sẽ được mang vào.
Alex cùng người tài xé bước qua cửa chính để vào gian đại sảnh, một bức tranh sơn dầu khổng lồ đập ngay vào mắt họ - bức tranh Ngày Phán xử- ngày cuối cùng của thế giới, đó là một cơn lốc xoáy khổng lồ cuốn lấy những yêu ma và những linh hồn bất hạnh. Bức tranh được vẽ cách đây bốn trăm năm, bằng màu nước phối hợp với dầu Lanh; những hình người, những họa tiết, những nét vẽ đều theo tông màu xám ngoét và màu đồng thiếc, tất cả phối hợp đồng bộ với nhau ở mọi góc cạnh, khiến cho người xem khó có thể rời mắt ra được. Alex bước theo người tài xế, họ đi trên một tấm thảm dày cộp đến độ thân hình cậu bé cứ nhún lên nhún xuống. Cảm giác lo sợ bị giam giữ bỗng trỗi dậy trong cậu, nhưng ngay sau đó, cậu lại thấy yên tâm khi họ tiếp tục băng qua một cánh cửa để vào một nơi rộng lớn hơn, một căn phòng trang nghiêm và gần như trống rỗng.
- Không bao lâu nữa, ông Sayle sẽ có mặt ở đây.
Người tài xế nói với cậu bé như vậy rồi bỏ đi.
Alex nhìn quanh. Đây là một căn phòng hiện đại, gần giữa phòng có kê một chiếc bàn thép bị cong một bên, những chiếc đèn halogen được đặt ở những vị trí an toàn, và một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống từ một lỗ rất tròn trên trần nhà cao bốn mét rưỡi. Tiến lại gần một bức tường bằng kính, Alex nhận ra rằng cậu đang nhìn vào một bể cá khổng lồ. Chính sự trong suốt lẫn kích thước của nó đã kéo cậu bé bước đến gần hơn. Thật khó mà biết được rằng cái bể kính kia có thể chứa được bao nhiêu lít nước, nhưng điều khiến cậu thật sự ngạc nhiên lại chính là bể chứa hoàn toàn trống rỗng. Không có lấy một con cá nào, mặc dù nó dư sức chứa cả một con cá mập.
Có một vật gì đó đang động đậy trong quả bóng màu ngọc lam, Alex há hốc miệng ra vì ngạc nhiên lẫn sợ hãi khi mắt cậu bắt gặp con sứa lớn nhất mà cậu từng biết. Thân hình của con vật là một khối màu trắng và màu tím hoa cà đang tỏa sáng lờ mờ, cứ nở ra co vào theo nhịp, và gồ ghề như một con ốc nón. Bên dưới nó, rất nhiều xúc tu với dày đặc những ngòi chích xoắn vào nhau trong nước, chí ít cũng phải dài tới ba mét. Khi con sứa di chuyển hay là trôi đi trong dòng nước nhân tạo, các xúc tu của nó cứ quẫy mạnh vào tấm kính, trông như thể nó đang cố gắng đập vỡ để thoát ra. Đó là con vật đáng ghét nhất và ghê sợ nhất mà Alex được trông thấy.
- Con sứa Physalia physalis đấy.
Một giọng nói vang lên ở phía đằng sau khiến Alex xoay người lại và cậu bé trông thấy một người đàn ông đang bước xuống những bậc thang cuối cùng.
Ông Herod Sayle thấp người, ông ta lùn đến nỗi Alex có cảm tưởng là cậu đang nhìn vào một hình ảnh phản chiếu trong tấm gương biến dạng. Trong bộ complê màu đen đắt tiền không chê vào đâu được, cùng với chiếc nhẫn vàng có khắc biểu tượng riêng và đôi giày đen bóng lộn, ông ta trông giống một hình tượng không mấy đẹp đẽ của một nhà kinh doanh thuộc hàng triệu phú.
Ông Sayle có nước da sậm màu, hàm răng thì sáng lóe lên mỗi khi ông ta cười, thêm vào đó là cái đầu tròn, hói và một đôi mắt đáng sợ với đôi con ngươi màu xám rất nhỏ mà bao quanh nó là một màu trắng toát. Alex bỗng liên tưởng tới những con nòng nọc trước khi nở. Khi ông ta đứng bên cạnh cậu bé, đôi mắt của họ đều giống nhau - đều ít thiện cảm hơn cả con sứa kia.
- Con sứa Bồ Đào Nha - ông Hefod Sayle tiếp tục nói. Ông ta có một giọng nói gay gắt, đó là cái giọng nói đã theo ông ta từ lúc còn ở khu chợ ở Cairo - Nó thật đẹp, cậu có thấy thế không ?
- Tôi sẽ không nuôi thứ đó như vật kiểng đâu - Alex trả lời.
- Tôi bắt gặp nó khi đang lặn ở vùng biển phía Nam Trung Quốc.
Ông Sayle chỉ tay vào một tủ kính trưng bày. Alex nhìn thấy ở đấy ba khẩu súng phóng lao và một bộ sưu tập dao đủ loại dựng trên những cái rãnh nhung, ông Sayle tiếp tục nói:
- Tôi rất thích săn cá. Nhưng khi nhìn thấy mẫu vật con sứa Physalia physalis, tôi biết rằng mình phải bắt cho được nó và nuôi nó. Cậu biết không, nó khiến cho tôi hiểu về bản thân mình nhiều hơn.
- Chín mươi phần trăm của nó là nước, không có não, không có ruột, không có hậu môn.
Alex kể ra một hơi những điều đã gom nhặt được ở đâu đó trước khi biết mình phải làm gì.
Ông Sayle nhìn sang cậu bé, sau đó, tiếp tục trở lại đề tài về con vật đang lượn bên trên ông, trong chiếc bể của nó.
- Nó là kẻ ngoài cuộc - ông ta nói - Nó cứ tự trôi đi như thế, chẳng được các con cá khác ngó ngàng gì tới. Nó thầm lặng nhưng nó đòi hỏi cần phải được kính trọng. Cậu có thấy những cơ quan của nó không, cậu Lester ? Những gai chích của nó kia kìa ? Nếu cậu bị quấn vào trong đó, cậu sẽ hiểu rằng đó là một cái chết đáng sợ.
- Cứ gọi tôi là Alex.
Cậu bé muốn nói là Felix, nhưng không hiểu sao lại lỡ lời. Đây là một sai lầm ngu ngốc nhất, vớ vẩn nhất mà cậu phạm phải. Cậu đã quên sạch mọi điều trước cái cách mà ông Sayle xuất hiện cho đến vũ điệu chậm rãi, thôi miên của con sứa. Đôi mắt xám của người đối thoại trở nên hơi lúng túng.
- Tôi tưởng tên cậu là Felix.
- Bạn bè hay gọi tôi là Alex.
- Sao vậy ?
- Là phỏng theo tên Alex Ferguson, là ông bầu đội bóng đá yêu thích của tôi.
Đó là điều đầu tiên mà Alex có thể nghĩ ra được. Cậu bé đã trông thấy áp phích một đội bóng trong phòng ngủ của Felix Lester và biết rằng ít ra, cậu cũng đã chọn đúng đội.
- Đội Manchester United - Cậu bé nói thêm vào.
Ông Sayle mỉm cười.
- Đó là điều rất ngộ nghĩnh đấy. Tôi sẽ gọi cậu là Alex. Và tôi hy vọng chúng ta sẽ là bạn, Alex ạ. Cậu là một cậu bé may mắn. Cậu đã chiến thắng cuộc thi và cậu sẽ là thanh thiếu niên đầu tiên được dùng thử chiếc Công Tắc Bão của tôi. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là một điều may mắn cho tôi nữa. Tôi muốn biết cậu nghĩ gì về nó ! Tôi muốn cậu nói cho tôi biết là cậu thích gì... và không thích gì.
Ánh mắt đáng sợ kia bỗng nhiên biến mất, ông ta trở nên là người có tổ chức hơn. Ông ta nói tiếp:
- Chúng ta chỉ có ba ngày trước khi hạ thủy, tốt nhất là chúng ta phải "rất" tiến hành, như bố tôi vẫn thường hay nói. Tôi sẽ cho người đưa cậu về phòng và sáng mai, việc trước tiên cậu phải làm là bắt tay ngay vào việc. Cậu sẽ sử dụng thử một chương trình toán học... và mấy chương trình ngoại ngữ nữa. Tất cả các phần mềm đều được phát triển ở đây, tại Tập đoàn Sayle này. Tất nhiên, chúng tôi đã nói chuyện với các trẻ em rồi. Chúng tôi đã đến chỗ các giáo viên, các chuyên gia về giáo dục. Nhưng cậu, cậu Alex thân mến... của tôi; với tôi, cậu còn hữu ích hơn tất cả những người đó hợp lại.
Càng nói, ông Sayle càng trở nên sôi nổi hơn, sự sôi nổi ấy bắt nguồn từ chính lòng nhiệt tình của ông ta. Ông ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Alex phải thừa nhận rằng cậu đã từng không ưa gì ông Herod Sayle. Cậu chẳng hề thắc mắc về việc ông Blunt và mấy người trong MI6 luôn nghi ngờ ông ta. Những hiện thời, cậu bé bị buộc phải nghĩ lại. Cậu đang đứng đối diện với một trong những người giàu có nhất nước Anh, một người có trái tim nhân hậu đã quyết định tặng một món quà khổng lồ cho các trường học Anh quốc. Chỉ bởi vì ông ấy lùn tịt và hay nịnh hót, nhưng không nhất thiết phải vì thế mà biến ông ta thành kẻ thù. Có lẽ ông Blunt đã sai lầm tất cả.
- Ah ! Người của tôi đến rồi đây - ông Sayle kêu lên - Ông ta đến "rất" đúng lúc !
Cửa mở ra, một người đàn ông trong bộ quần áo đuôi tôm đen, kiểu ăn mặc của người quản gia ngày xưa, bước vào. Ông ta ốm và cao, trong khi chủ của ông ta lại mập và lùn, tóc người quản gia được cắt rất ngắn, chỉ chừa tại phần tóc lồm xồm ở trên đỉnh đầu, gương mặt thì tái nhợt như một tờ giấy trắng, ở khoảng cách khá xa, trông ông ta như đang mỉm cười, nhưng khi người đàn ông ấy bước lại gần hơn, Alex phải há hốc mồm ra vì sững sờ. Người quản gia có hai vết sẹo trông rất kinh khủng nằm ở ngay hai bên khóe miệng, kéo dài tới tận mang tai. Hình ảnh này gợi cho người ta hình dung tới chuyện có ai đó đã từng thử chẻ khuôn mặt của ông ta ra làm đôi. Hai vết sẹo thâm tím lại, trông thật khủng khiếp. Ngoài ra, ở má ông ta còn có những sẹo nhỏ hơn và mờ hơn - vì đã được khâu lại.
- Đây là ông Grin - ông Sayle giới thiệu - ông ấy đã đổi tên sau vụ tai nạn.
- Tai nạn ư ?
Alex thấy thật khó mà khỏi phải nhìn chòng chọc vào cái vết thương kinh khủng ấy.
- Ông Grin từng làm việc trong một gánh xiếc. Đó là một màn ném dao mới lạ. Đỉnh điểm là ông ấy phải dùng răng bắt lấy con dao đang rơi thẳng xuống. Một đêm nọ, người mẹ già của ông đã tới xem buổi biểu diễn. Ngồi ở hàng ghế đầu, bà cụ đưa tay vẫy ông, và rồi ông đã tính toán thời điểm sai. Ông Grin làm việc cho tôi được mười hai năm rồi, mặc dù sự có mặt của ông ấy có lẽ làm nhiều người khó chịu, nhưng ông ấy rất trung thành và làm việc rất tốt. À, cậu đừng cố gắng nói chuyện với ông ấy làm chi nhé. Ông ấy không có lưỡi đâu.
- Eeeurgh ! - ông Grin cố nói.
- Rất vui được gặp ông - Alex khẽ khàng.
- Đưa cậu ấy tới căn phòng màu xanh - ông Sayle ra lệnh rồi quay sang Alex - Cậu may mắn lắm đấy, một trong những căn phòng tốt nhất của chúng tôi đã trống người - Ở đây, ngay trong tòa nhà này. Chúng tôi đã từng sắp xếp cho một người đàn ông phụ trách về mảng bảo mật ở đó. Nhưng rồi ông ấy lại bỏ đi một cách đột ngột.
- Ồ ! Sao lại thế ạ ? - Alex hỏi một cách hững hờ.
- Tôi không có ý kiến gì cả. Nay ông ta ở, mai ông ta đi - ông Sayle mỉm cười lần nữa - Tôi hy vọng cậu sẽ không hành động tương tự như thế, Alex ạ.
- Thì... wurgh !
Ông Grin đứng ở cửa ra hiệu, để lại ông Herod Sayle đang đứng trước tên tù nhân không lồ của mình, Alex rời khỏi phòng.
Cậu bé được đưa ra một lối đi, ngang qua nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn, rồi lên lầu, bước dọc theo một hành lang rộng có những cánh cửa gỗ dày cộp và những chiếc đèn treo nhiều ngọn. Alex chắc rằng căn nhà chính được dùng trong các hoạt động tiếp đãi. Ông Sayle hẳn phải ở đây. Còn những chiếc máy vi tính thì được lắp ráp ở trong những tòa cao ốc hiện đại mà cậu bé đã nhìn thấy chúng đối diện với bãi đáp máy bay. Có lẽ ngày mai, cậu sẽ được đưa đến đó.
Căn phòng của cậu bé ở mãi tận đầu kia của tòa nhà. Đó là một căn phòng rộng rãi với chiếc giường lớn có treo rèm và một cửa sổ trông xuống đài phun nước. Bóng tối đã xuống dần, nước từ một bức tượng bán khỏa thân, giống ông Herod Sayle một cách kỳ lạ, đổ xuống như thác ở độ cao ba mét, được cả tá ngọn đèn đặt khuất đâu đó chiếu sáng, trông thật huyễn hoặc. Cạnh cửa sổ là một chiếc bàn có bày sẵn bữa tối cho Alex: thịt nguội, phó mát, xà lách. Hành lý của cậu bé đang nằm ở trên giường.
Cậu bé bước tới bên cái túi xách của mình - một túi xách hiệu Nike - để kiểm tra lại. Lúc đóng nó cậu đã mắc vào dây kéo ba sợi tóc, làm cho chúng bị kẹt lại ở mấy cái răng kim loại. Giờ đây, chúng không còn ở đó nữa. Alex mở chiếc túi ra, nhìn vào bên trong. Mọi thứ đều nằm đúng như khi cậu sắp xếp vào, nhưng cậu bé chắc chắn rằng chiếc túi thể thao đã được kiểm tra một cách cẩn thận và thiện nghệ.
Alex lấy máy chơi điện tử ra, đưa bộ trò chơi Những Cuộc chiến Tốc độ vào, và nhấn nút khởi động. Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện một khung chữ nhật xanh lè phản chiếu những đồ vật hiện có trong phòng. Cậu bé đưa máy lên, rà quét những bức tường quanh mình. Một chấm đỏ đột nhiên lóe sáng trên màn hình. Cậu tiến về phía trước, vẫn giữ chiếc máy chơi điện tử trên tay. Chấm đỏ nhấp nháy nhanh hơn và dữ dội hơn. Alex đi lại chỗ bức tranh treo gần phòng tắm, bức tranh vẽ những nét cong đầy màu sắc trông khó hiểu như tranh của Picasso vậy. Cậu bé đặt máy chơi điện tử xuống, nhấc bức tranh ra khỏi tường một cách thận trọng để không gây ra tiếng động. Có một máy nghe trộm được gắn ở đằng sau bức tranh, đó là một vật màu đen có hình đĩa, kích cỡ gần với một đồng hào. Alex nhìn nó một lúc và thắc mắc tại sao nó lại ở đây. Vì vấn đề an ninh ư ? Hay vì ông Sayle là người kỳ lạ thích kiểm soát người khác đến độ ông muốn biết những vị khách của mình đang làm gì vào mọi lúc, bất kể là ngày hay đêm ?
Alex nâng bức tranh lên, nhẹ nhàng treo nó vào chỗ cũ. Trong phòng chỉ có một máy nghe trộm. Phòng tắm hoàn toàn không có.
Cậu bé ăn tối, tắm táp, rồi chuẩn bị lên giường. Khi đi ngang qua cửa sổ, cậu bé để ý đến các hoạt động đang diễn ra trên khoảng sân gần những vòi phun nước. Các tòa cao ốc hiện đại đã tắt hết đèn. Một chiếc xe jeep mui trần chở ba người đàn ông, tất cả đều mặc bộ quần áo may liền màu trắng, đang chạy đến ngôi nhà. Hai người đàn ông nữa vừa đi qua. Đây là những người bảo vệ, họ mặc bộ đồng phục giống như người đàn ông ở cổng. Tất cả đều đeo những khẩu súng máy bán tự động. Không phải là đội bảo vệ đơn thuần nữa, mà là một đội bảo vệ được trang bị vũ khí đầy đủ.
Alex leo lên giường. Người cuối cùng đã ngủ ở đây là bác của cậu bé, Ian Rider. Nhìn từ cửa sổ, bác đã trông thấy điều gì ư ? Bác đã nghe thấy điều gì chăng ? Điều gì đã xảy ra khiến bác đến nỗi phải thiệt mạng ?
Sau khi trằn trọc mãi trên chiếc giường của người đàn ông đã khuất, cuối cùng, cậu bé mới thiếp đi.