Chương 8: Tìm hiểu vấn đề
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 3635 chữ
- 2020-05-09 03:36:45
Số từ: 3628
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex nhìn thấy nó ngay khi vừa mở mắt. Rõ ràng nó là của người đã từng ngủ trên chiếc giường này nhưng mà, đúng như vậy, từ khi bác Ian bị sát hại, chưa có ai ngủ ở đây cả. Có một góc giấy trắng hình tam giác được gắn vào một mép rèm trên giường. Ai nằm ngửa cũng có thể thấy nó - giống như Alex hiện thời vậy.
Nó quá tầm tay của Alex nên cậu bé phải lấy ghế kê lên nệm rồi leo lên đứng mới với tới được. Sau giây phút loạng choạng suýt ngã, cậu bé mới kẹp được nó ở giữa các ngón tay rồi rút ra. Đó là một miếng giấy vuông được gấp làm hai. Ai đó đã vẽ lên miếng giấy một hình ảnh lạ lùng cùng với mấy con số bên dưới có vẻ như để tham khảo:
Chẳng có gì nhiều nhặn cả, nhưng Alex đã nhận ra bút tích của bác Ian Rider. Nó có ý nghĩa gì nhỉ ? Cậu bé mặc quần áo vào, tới bàn, lấy ra một tờ giấy bình thường. Cậu bé viết vội một lời thông báo đơn giản bằng chữ in:
TÌM THẤY CÁI NÀY TRONG PHÒNG CỦA IAN REDER.
CÁC NGƯỜI CÓ THỂ GIẢI MÃ Ý NGHĨA CỦA NÓ KHÔNG ?
Rồi cậu lấy máy chơi điện tử của mình ra, đưa bộ trò chơi Nữ thần Báo oán vào và bật máy. Cậu bé đưa màn hình rà lên hai tờ giấy, cậu quét thông báo của mình trước rồi mới quét hình ảnh kia sau. Alex hiểu rằng, ngay lúc đó, trong văn phòng của bà Jones ở London, một chiếc máy đã được kích hoạt, bản sao của hai tờ giấy sẽ được cuộn vào rồi đưa ra. Có lẽ bà ta sẽ tìm ra được ý nghĩa của hình ảnh đó. Vì rốt cuộc, bà ta cũng đang làm việc cho Cơ quan Tình báo.
Xong xuôi, Alex tắt máy, rút bộ trò chơi Nữ thần Báo ứng ra, cất tờ giấy đã gấp lại vào ngăn đựng pin. Hình ảnh đó hẳn phải rất quan trọng. Bác Ian Rider đã phải giấu nó kia mà. Có thể nó chính là nguyên nhân khiến bác đã phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Có tiếng gõ cửa. Alex bước tới mở cửa ra. Ông Grin đang đứng bên ngoài, vẫn mặc bộ quần áo quản gia.
- Chào ông - Alex lên tiếng.
- Cheurgh !
Ông Grin ra hiệu và Alex bước theo ông ta, trở lại hành lang rồi ra khỏi ngôi nhà. Cậu bé cảm thấy khuây khỏa hơn khi được ra ngoài trời, thoát khỏi những bức tranh nặng nề đó. Lúc họ đến chổ những vòi phun nước thì một âm thanh ầm ầm bỗng nhiên xuất hiện. Một chiếc máy bay trực thăng chở hàng đang lơ lửng trên nóc nhà và đậu xuống đường băng.
- Ó man hàn [nó mang hàng) - ông Grin giải thích.
- Tôi cũng nghĩ thế - Alex trả lời.
Họ đến tòa cao ốc hiện đại đầu tiên, ông Grin ấn bàn tay lên một ô kính lắp bên cạnh cửa ra vào. Một ánh sáng xanh lè hiện lên như để đọc nhân dạng của ông ta, một lúc sau, cửa ra vào trượt mở mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Đằng sau cánh cửa, mọi thứ đều hoàn toàn khác hẳn so với những gì thuộc về nghệ thuật và sự trang nhã đã có ở tòa nhà chính. Alex như đang đặt chân vào thế kỷ sắp tới. Đó là những hành lang trắng toát với nền nhà bằng kim loại. Đó là những ngọn đèn halogen. Đó là cái lạnh từ máy điều hòa nhiệt độ tạo ra. Đó là một thế giới khác.
Một người phụ nữ đang chờ họ. Trông cô ta có vẻ giản dị với bờ vai rộng, mái tóc vàng cuộn lại thành búi. Gương mặt cô ta tròn vành vạnh và ngây ngô một cách kỳ lạ, trên gương mặt đó hiện diện một cặp mắt kính gọng kim loại. Cô ta không hề trang điểm, ngoại trừ đôi môi có bôi son vàng. Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo khoác trắng có nhãn tên gắn nơi túi áo trên ngực, ở đó có dòng chữ: VOLE.
- Cậu hẳn là Felix - Cô ta lên tiếng - Nhưng giờ thì, tôi hiểu mà, là Alex ? Rồi ! Cho phép tôi giới thiệu về mình nhá. Tôi là Fraulein Vole - Cô ta nói giọng Đức nặng - Cậu có thể gọi tôi là Nadia - Nói rồi, cô ta nhìn sang ông Grin - Tôi sẽ dẫn cậu bé đi.
Ông Grin gật đầu và rời khỏi tòa nhà.
- Lối này - Cô Vole bắt đầu bước đi - ở đây, chúng tôi có bốn nhà khối - Bây giờ chúng ta đang ở nhà A, là nhà quản lý và nghỉ ngơi. Nhà B dùng để phát triển phần mềm. Nhà C để nghiên cứu và lưu trữ. Nhà D là dây chuyền lắp ráp Công Tắc Bão.
- Thế ăn sáng ở đâu ạ ? - Alex hỏi.
- Cậu chưa ăn à ? Tôi sẽ mời cậu một ổ bánh xăngguýtch. Herr (tiếng Đức, có nghĩa là ông) Sayle rất muốn cậu bắt đầu ngay như thể cậu có kinh nghiệm vậy.
Cô ta bước đi như một người lính - lưng thẳng, đôi chân vừa khít với đôi giày da đen bóng, cứ đánh đều trên nền nhà. Alex bước theo cô ta qua một cửa khác để vào một căn phòng vuông vức, trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế và một chiếc bàn, trên bàn là chiếc Công Tắc Bão đầu tiên mà cậu bé được trông thấy.
Đó là một chiếc máy rất đẹp. iMac hẳn là máy vi tính đầu tiên đi đầu trong lĩnh vực thiết kế kiểu dáng, nhưng Công Tắc Bão đã vượt xa nó. Công Tắc Bão có màu đen, ngoại trừ tia chớp màu trắng bên hông máy - và màn hình tựa như một ô cửa sổ hướng ra ngoài vũ trụ. Alex tiến lại, ngồi phía sau chiếc bàn và bật máy. Chiếc máy vi tính lập tức khởi động ngay. Hoạt ảnh của một tia chớp hình chữ chi thứ hai cắt qua màn hình, rồi sau đó hiện ra những đám mây cuộn vào nhau, và chữ SE đỏ chót - biểu trưng của tập đoàn Sayle hiện lên. Vài giây sau, màn hình nền xuất hiện cùng với những biểu tượng của Toán học, Khoa học, tiếng Pháp - và các môn khoa học khác - đã được sẵn sàng để truy cập. Ngay từ những giây đầu tiên ấy, Alex đã có thể cảm nhận được tốc độ và sức mạnh của chiếc máy vi tính.
Ông Herod Sayle sẽ đặt nó vào mỗi trường học của quốc gia ! Cậu bé phải khâm phục ông ta. Đây là một món quà thật tuyệt vời.
- Tôi để cậu ở đây - Cô Fraulein Vole nói - Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn, để cậu tự khám phá chiếc Công Tắc Bão. Tối nay, cậu sẽ ăn tối với ông Sayle và cậu sẽ nói cho ông ấy biết cảm tưởng của cậu nhé.
- Vâng. Tôi sẽ kể cho ông ấy nghe về cảm xúc của mình.
- Bây giờ tôi đi lấy ổ bánh xăngguýtch cho cậu đây. Nhưng tôi có một yêu cầu là cậu không được ra khỏi phòng. Cậu hiểu rồi đó, phải bảo mật mà.
-Tôi sẽ làm theo tất cả những gì cô nói, thưa cô Vole - Alex trả lời.
Người phụ nữ bỏ đi. Alex mở một trong các chương trình rồi sau đó suốt ba giờ liền, cậu bé cứ thế đắm chìm vào phần mềm tiên tiến nhất hiện có của Công Tắc Bão. Ngay cả khi ổ bánh xăngguýtch của cậu được mang đến, cậu cũng chẳng ngó ngàng gì tới, cứ để mặc nó cong queo trên đĩa. Alex sẽ chẳng bao giờ nói rằng bài học ở lớp và bài tập ở nhà rất thú vị nhưng cậu bé thật lòng khâm phục chiếc máy vi tính này, vì nó đã làm cho các loại bài vở đó trở nên sống động. Chương trình lịch sử tái hiện sống động trận đánh ở cảng Stanley với nhạc nền và những đoạn phim video đầy hình ảnh.
Làm sao để lấy khí oxy ra từ nước ? Chương trình khoa học đã làm điều đó ngay trước mắt cậu bé. Công Tắc Bão thậm chí còn có thể biến môn Đại số học trở nên thật dễ chịu, hơn cả thầy Donovan ở trường Brookland đã từng làm nữa.
Cuối cùng thì Alex cũng nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, một giờ trưa rồi. Cậu bé đã ở trong phòng hơn bốn tiếng đồng hồ. Cậu duỗi người ra rồi đứng dậy. Cô Nadia Vole đã dặn cậu không được bỏ đi, nhưng nếu ở Tập đoàn Sayle này có những bí mật cần phải tìm hiểu thì cậu sẽ không thể tìm chúng ở trong căn phòng này được. Cậu bé bước về phía cửa và ngạc nhiên khi thấy nó tự mở ra khi cậu đến gần. Alex bước ra ngoài lối đi. Chẳng thấy bóng dáng ai cả. Đây là lúc để hành động.
Nhà A là nơi quản lý và nghỉ ngơi. Cậu bé đi qua một số văn phòng, sau đó là qua một quán ăn tự phục vụ được sơn trắng toàn bộ. Có khoảng bốn mươi người cả đàn ông và phụ nữ, họ đều mặc áo khoác trắng và đeo bảng tên, đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cậu bé đã chọn thời điểm rất tốt. Chẳng có ai đi qua mặt cậu khi cậu tiếp tục đi qua lối đi làm bằng kính trong suốt Plêxi để qua tòa nhà B. Các màn hình máy vi tính được lắp ở khắp mọi nơi, nổi bật lên giữa các văn phòng chật ních những giấy tờ và băng in. Đúng là tòa nhà phát triển phần mềm. Cậu bé bước sang tòa nhà C - dùng để nghiên cứu - đi qua một thư viện có vô số kệ đựng đầy sách và đĩa CD-ROM. Alex bất thình lình hụp đầu xuống đằng sau một kệ sách khi phát hiện thấy có hai kỹ thuật viên đi qua, họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Cậu bé đã tự mình vượt quá giới hạn, cậu cứ tìm kiếm mà không có mục tiêu cụ thể là mình sẽ tìm kiếm cái gì. Gần như cậu đã đi vào ngõ cụt. Liệu có thể tìm thấy một thứ gì không ?
Cậu bé cứ bước đi rón rén, đột nhiên, khi vừa đến lối đi thì cũng là lúc cậu chuẩn bị bước sang tòa nhà cuối cùng. Có tiếng nói xì xào đang tiến lại phía Alex, nhanh như cắt, cậu bé nép vào một góc, ngồi thụt xuống bên cạnh một bồn nước uống công cộng khi hai người đàn ông và một người phụ nữ đi ngang qua, tất cả đều mặc áo khoác trắng, đang tranh luận với nhau về những trang Web chủ. Cậu bé cũng nhận ra trên đầu mình có một máy camêra theo dõi đang xoay về hướng cậu. Alex thu người lại hết cỡ, nép người vào sát bồn nước hơn. Ba kỹ thuật viên đã rời khỏi phòng. Máy camêra lại quay sang hướng khác và cậu bé chạy thật nhanh lên đằng trước, cố giữ cho ống kính góc rộng kia không bắt được hình ảnh của mình.
Nó đã nhìn thấy cậu chưa ? Alex không chắc lắm, nhưng cậu bé biết chắc một điều: cậu đã đi hết thời gian rồi. Có lẽ cô Vole đã đến phòng tìm cậu rồi cũng nên. Mà chắc người ta cũng đã mang bữa trưa lên căn phòng không có người đó. Nếu cậu đang tìm kiếm một cái gì đó thì phải khẩn trương lên.
Cậu bé bắt đầu bước lên lối đi nối giữa tòa nhà C và tòa nhà D, cuối cùng, ngay tại đây, cậu cũng đã nhận ra điều khác biệt. Lối đi được tách ra, một nửa nối với cầu thang làm bằng kim loại dẫn xuống tầng hầm. Mặc dù trong mỗi tòa nhà, trên mỗi cánh cửa, từ đằng xa, cậu cũng có thể trông thấy dòng chữ ghi chú, nhưng ở cầu thang này thì lại hoàn toàn không có chữ nào. Ánh sáng dừng lại lưng chừng ở cầu thang đi xuống. Dường như những bậc cầu thang đang cố gắng để không bị chú ý.
Tiếng kim loại vang lên mỗi khi bàn chân của cậu bé đặt lên từng bậc thang. Alex vội vã rút lui, nấp vào sau cánh cửa đầu tiên mà cậu trông thấy. May mắn thay, cánh cửa lại mở ra một phòng nhỏ dùng để chứa đồ. Cậu bé chui ngay vào trong đó, qua khe hở, cậu nhìn thấy ông Grin xuất hiện, đi từ dưới đất lên, trông như một con ma cà rồng ở thời kỳ đen tối. Bị tia nắng mặt trời rọi thẳng vào khuôn mặt trắng bệch như xác chết, ông ta nheo nheo mắt mấy lần trước khi đi vào tòa nhà D.
Ông ta đã làm gì ? Những bậc thang đó dẫn đến đâu ? Alex cởi vội đôi giày, cầm chúng trên tay, gấp rút đi xuống. Đôi chân của cậu bé không còn gây ra một tiếng động nào nữa. Điều này thật giống như đang bước vào nhà xác. Máy điều hòa nhiệt độ mở lớn đến nỗi cả trán và hai lòng bàn tay cậu bé đều cảm nhận được cái lạnh, nó còn làm đông nhanh cả mồ hôi trên người cậu nữa.
Cậu bé dừng lại ở những bậc thang cuối cùng, mang giày vào. Cậu đang đứng trước một hành lang dài nằm bên dưới khu liên hiệp, dẫn ngược trở lại con đường cậu đã đi vào. Nó đưa Alex đến trước một cánh cửa đơn độc bằng kim loại. Có điều gì đó lạ lắm. Những bức tường trên lối đi là những khối đá nâu sẫm màu, trên đó có những dấu vết trông giống kẽm hoặc là một thứ kim loại nào đó khác nhưng vẫn chưa được xây xong. Dưới nền cũng gồ ghề và lối đi thì được thắp sáng bởi những ngọn đèn cũ kỹ được treo trên những sợi dây điện. Tất cả những cái đó gợi cho cậu bé nhớ lại một thứ... một thứ mà cậu đã từng trông thấy, mới gần đây thôi. Nhưng cậu không tài nào nhớ nổi là thứ gì.
Không hiểu sao Alex lại biết rằng cánh cửa ở cuối lối đi kia đã bị khóa. Có vẻ như nó đã bị khóa lại vĩnh viễn, giống như những bậc thang này không bao giờ có ghi chú vậy. Những chi tiết quá nhỏ nhặt nhưng dù sao, Alex vẫn thấy nó quan trọng, ông Grin đã bước lên cầu thang. Ông ta chỉ có thể lên từ một nơi thôi, và nơi đó chính là ở đầu bên kia. Cánh cửa này phải dẫn đến đâu đó !
Cậu bé đến gần chiếc cửa, thử xoay tay nắm. Nó không hề nhúc nhích. Cậu áp tai mình lên bề mặt kim loại và lắng nghe. Cậu chẳng nghe thấy gì cả, ngoại trừ... cậu đang tưởng tượng cái gì vậy ?... Một tiếng động. Là tiếng giày hay là tiếng gì đó na ná như vậy. Alex sẽ phải cần một thứ để nhìn xuyên qua cánh cửa kim loại. Đột nhiên, cậu nhớ ra là mình có thể làm được - máy chơi điện tử hiện đang ở trong túi của cậu. Bốn trò chơi điện tử ở cả đây. Cậu lấy ra bộ trò chơi có tên là Tên lửa Exocet. Chữ X có nghĩa là X-quang, cậu tự nhắc nhở mình như vậy. Giờ thì... xem nó làm việc như thế nào đây ? Cậu bé bật máy lên và áp nó vào cánh cửa, để màn hình quay về phía mình.
Trước sự kinh ngạc của Alex, màn hình mờ mờ hiện lên hình ảnh - một khung cửa sổ nhỏ xíu, mờ nhạt, tái hiện những gì đang diễn ra ở phía bên kia cánh cửa bằng kim loại. Cậu bé đang nhìn vào một căn phòng rộng lớn.
Ở giữa phòng là một cái gì đó cao cao, có hình dạng một chiếc thùng tròn. Trong phòng có người. Trông họ như những bóng ma, chỉ là những hình ảnh lờ mờ trên màn hình máy tính, họ đang đi qua đi lại. Một vài người đang bưng những đồ vật - vuông vuông và phẳng lỳ. Những chiếc khay đựng gì thế nhỉ ? Hình như ở một góc phòng có kê chiếc bàn chất nhiều thiết bị, máy móc mà cậu bé không thể nhận ra nổi. Alex nhấn vào nút điều chỉnh độ rõ nét, mong có thể phóng to hình ảnh hơn. Nhưng căn phòng lại trở nên quá to. Dĩ nhiên, mọi vật cũng to ra tương ứng với nó.
Chợt nhớ ra ông Smithers cũng đã gắn thêm chức năng thẩm âm vào trong máy, Alex lần mò trong túi rồi lôi ra bộ tai nghe, vẫn giữ cho máy chơi điện tử áp vào cánh cửa, cậu bé gắn sợi dây vào lỗ cắm, rồi đeo tai nghe vào. Nếu cậu không thể trông thấy thì ít ra cậu cũng có thể nghe được, Alex chắc chắn rằng những âm thanh không rõ rệt và đứt quãng kia sẽ nghe được rõ ràng nhờ vào hệ thống loa cực mạnh có bên trong máy.
- ... ở nơi đó. Chúng ta có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
- Thế thì không đủ.
- Đó là tất cả những gì chúng ta có. Họ sẽ đến đêm nay. Lúc hai giờ.
Alex không thể nhận ra giọng nói của ai cả. Qua bộ khuếch đại của chiếc máy tí hon này, giọng nói của họ nghe như trong một cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài trên một đường dây thật tệ hại.
- ... ông Grin... giám sát cuộc vận chuyển.
- Vẫn không đủ thời gian.
Rồi tất cả đều im ắng. Alex cố gắng chắp nối những gì đã nghe được lại với nhau. Người ta sẽ vận chuyển một cái gì đó. Hai giờ đêm nay, ông Grin sẽ thu xếp cho chuyến vận chuyển này.
Nhưng là cái gì ? Và tại sao ?
Cậu bé chỉ vừa kịp tắt máy chơi điện tử và cất trở lại vào túi thi nghe thấy những tiếng sỏi lạo xạo đằng sau mình nó cho cậu biết rằng cậu không còn đang ở một mình nên Alex quay lại và nhận ra mình đang đối diện với cô Nadia Vole Cậu bé hiểu rằng cô ta vẫn luôn theo sát cậu mà cậu không hề hay biết. Cô ta đã biết là cậu ở dưới này.
- Cậu đang làm gì vậy Alex ? - Cô ta hỏi. Giọng nói của cô ta là mật ngọt có pha thuốc độc.
- Chẳng làm gì cả - Alex trả lời.
- Tôi đã bảo là cậu phải luôn ở trong phòng của cậu mà.
- Vâng. Nhưng tôi đã ở đó cả ngày rồi. Tôi cần phải thư giãn một chút.
- Thế nên cậu xuống dưới này ?
- Tôi trông thấy mấy bậc thang. Tôi nghĩ chúng sẽ dẫn tới nhà vệ sinh.
Một sự im lặng kéo dài. Đằng sau mình, Alex có thể nghe thấy - hay cảm nhận thấy - những tiếng động đang phát ra từ căn phòng bí mật. Người phụ nữ gật đầu như thể cô ta đã quyết định chấp nhận câu chuyện của cậu.
- Ở dưới này không có gì cả - Cô ta lên tiếng - Cánh cửa này chỉ dẫn tới phòng có đặt máy phát điện thôi. Làm ơn... - Cô ta ra hiệu - Tôi sẽ đưa cậu trở về nhà chính, sau đó, cậu phải chuẩn bị để ăn tối với Herr (ông) Sayle. Ông ấy mong muốn được biết ấn tượng đầu tiên của cậu về Công Tắc Bão.
Alex bước ngang qua mặt người phụ nữ để trở lại những bậc thang. Trong đầu, cậu bé chắc chắn hai điều: Thứ nhất là cô Nadia Vole đã nói dối. Chẳng có phòng đặt máy phát điện nào hết. Người phụ nữ này đang che giấu điều gì đó - với cậu và có lẽ là với cả ông Herod Sayle nữa. Cô ta cũng không hề tin Alex. Một trong số những camêra đã phát hiện ra cậu bé và cô ta được cử tới đây để tìm cậu. Vì thế, người phụ nữ biết rằng cậu đã nói dối.
Một khởi đầu không mấy tốt đẹp.
Alex ra tới cầu thang và bước lên chỗ sáng, cậu bé cảm nhận rõ đôi mắt của người phụ nữ, tựa như những con dao găm, đâm thẳng vào lưng cậu.