Chương 9: Những vị khách đêm khuya


Số từ: 5419
Nhà Xuất Bản Trẻ
Khi Alex được báo cho biết là phải quay lại phòng có con sứa thì ông Herod Sayle đang chơi bida. Thật khó đoán được rằng chiếc bàn gỗ chơi bida nặng nề kia được lấy ở đâu ra, nhưng Alex không thể tránh được cảm giác rằng người đàn ông lùn tịt kia trông khá lố lăng. Ở tận đầu bên kia của tấm vải len màu xanh lá cây, ông ta gần như bị che khuất hẳn. Ông Grin đang ở bên cạnh ông Sayle, tay xách theo một cái ghế để chân, để mỗi khi muốn đánh quả bi nào, ông Sayle lại đứng lên chiếc ghế ấy.
- A... chào Felix. Hay, đồng ý, tôi muốn nói là Alex ! - Ông Sayle kêu lên - Cậu có chơi bida không ?
- Thỉnh thoảng cũng có.
- Cậu chơi cùng tôi nhé - ông ta chỉ vào cái bàn: Chỉ có hai bi đỏ, còn lại là những bi màu khác - Tôi chắc là cậu biết luật chơi. Bi đen bảy điểm, bi hồng sáu điểm vân vân. Tôi cược là cuối cùng cậu chẳng xoay sở được điểm nào.
- Ông định cược bao nhiêu ạ ?
- Ha ha ! - ông Sayle cười lớn tiếng - Tôi đề nghị đánh cược với cậu mười bảng Anh một bi.
- Nhiều như thế sao ? - Alex hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Với một người như tôi, mười bảng Anh chẳng là cái gì cả. Chẳng là cái gì cả ! Tại sao ư, tôi sẽ hoàn toàn lấy làm vui nếu cược với cậu những một trăm bảng Anh cho một điểm nữa kìa.
- Thế sao ông không làm như vậy ?
Những ngôn từ ấy thốt ra từ miệng Alex nghe thật nhẹ nhàng, nhưng chúng chính là lòi thách thức trực tiếp.
- Một trăm bảng Anh hả ? - ông Sayle nhìn chằm chằm vào Alex một cách thận trọng - Nhưng cậu sẽ trả lại tôi cái gì nếu cậu thua ?
Alex không nói gì nên ông Sayle cười lớn, nói tiếp:
- Sau khi ra trường, cậu phải đến làm việc cho tôi. Một trăm bảng Anh cho một điểm nếu cậu đạt được. Và một trăm giờ làm việc cho tôi nếu ngược lại. Cậu thấy sao ?
Alex gật đầu, đột nhiên cậu bé cảm thấy muốn bệnh. Cộng tất cả số bi lại, cậu bé thấy rằng ông Sayle có khả năng ghi được những hai mươi bốn điểm. Hai ngàn bốn trăm giờ làm việc cho ông Herod Sayle ! Nó ngốn hết cả năm chứ ít gì !
- Tốt lắm - ông Sayle vẫn giữ nụ cười trên môi - Tôi thích may rủi. Bố tôi là một người thích cờ bạc.
- Tôi tưởng ông ấy là nhân viên vệ sinh răng miệng.
- Ai nói với cậu như vậy ?
Im lặng. Alex tự nguyền rủa mình. Tại sao cậu lại không cẩn thận hơn khi ở bên cạnh người đàn ông này chứ ?
- Tôi đọc thấy điều này trong một bài báo - Cậu bé nói - Khi tôi chiến thắng cuộc thi, bố tôi đã ấn vào tay tôi mấy bài báo để đọc về ông.
- Rất tốt. Giờ ta hãy chơi đi.
Ông Sayle quyết định đánh cú đầu tiên mà không hỏi qua Alex. Ông ta đánh mạnh vào bi cái, một quả bi đỏ lăn thẳng vào lỗ giữa.
- Thế là cậu nợ tôi một trăm giờ rồi nhé. Tôi nghĩ là trước tiên, tôi sẽ cho cậu chà nhà vệ sinh...
Trong bể chứa, con sứa đang bồng bềnh trôi qua như thể nó cũng theo dõi cuộc chơi, ông Grin cứ nhắc chiếc ghế để chân lên và di chuyển nó vòng quanh cái bàn. Ông Sayle khẽ cười rồi cứ thế đi theo người quản gia, chuẩn bị đứng lên ghế để thực hiện cú đánh bi kế tiếp - một quả bi đen đòi hỏi phải thật khéo léo mới đưa vào được lổ dậu. Nếu ông ta thành công thì ông ta sẽ có bảy điểm. Lại thêm bảy trăm giờ làm việc.
- Thế bố cậu làm gì ? - ông Sayle hỏi.
Alex nhớ nhanh ra những điều đã đọc được về gia đình của Felix Lester.
- Ông ấy là kiến trúc sư ạ - Cậu bé trả lời.
- Ồ thế à ? Ông ấy thiết kế gì ? - Những câu hỏi rất tự nhiên, nhưng Alex lại ngờ rằng cậu đang bị kiểm tra.
- Bố tôi đang thiết kế một văn phòng ở Soho - Cậu nói - Trưởc đó thì ông thiết kế một phòng trưng bày mỹ thuật ở Aberdeen.
- Ra thế.
Ông Sayle bước lên chiếc ghế để chân và ngắm. Bi đen chỉ đi chệch lỗ dậu trong gang tấc và lăn trở lại vào giữa bàn. Ông Sayle nhăn mặt, nói một cách cáu kỉnh với ông Grin:
- Đó là do "rất" lỗi lầm của ông đấy.
- Gì ?
- Cái bóng của ông ở trên bàn. Không sao ! Không sao ! - Rồi ông ta quay sang ALex - Nhưng cậu không gặp may đâu. Sẽ chẳng có bi nào vào lỗ cả. Cậu sẽ chẳng ghi được điểm nào đâu trong lần đánh này.
Alex rút một cây cơ ra khỏi giá và quan sát cái bàn. Ông Sayle nói đúng. Bi đỏ quá gần biên. Nhưng trong bida, có nhiều cách khác nhau để ghi điểm, và Alex biết điều đó rõ lắm. Dưới tầng hầm của tòa nhà ở Chelsea, Alex vẫn thường có những buổi tối chơi với bác của mình. Đây là điều cậu không hề thổ lộ với ông Sayle. Cậu ngắm cẩn thận vào bi đỏ, rồi đẩy cơ. Hoàn hảo.
- Còn lâu !
Ông Sayle chuẩn bị cơ trước khi những quả bi ngừng lăn hẳn và ông ta đã nói quá sớm. ông Sayle nhìn thấy bi trắng va vào biên rồi lăn tới phía sau bi hồng, ông Sayle đã bị đưa vào một tình thế khó khăn. Bây giờ không thể nào đánh vào bi cái mà không chạm vào bi hồng. Dễ có đến hai mươi giây rồi, ông ta cứ nhắm nhắm các góc rồi thở phỉ phì qua mũi.
- Cậu cũng có chút ít may mắn đấy nhỉ ! - ông ta nói - Xem ra, cậu đã vô tình làm khó tôi rồi. Để tôi xem nào...
Ông ta tập trung rồi đánh vào bi trắng, cố gắng đẩy nó đi một vòng. Nhưng một lần nữa, ông ta lại chệch hướng chỉ trong gang tấc. Có thể nghe rõ tiếng ''cách" khi đầu cơ chạm vào bi hồng.
- Phạm luật rồi - Alex nói - ông đã chạm phải bi hồng. Theo luật, tôi được sáu điểm.
- Cái gì ?
- Cú đánh trái luật này là sáu điểm. Tôi đã mất một điểm, vì thế, giờ đây tôi còn năm điểm. Nghĩa là ông nợ tôi năm trăm bảng Anh.
- Ừ ! ừ ! ừ !
Nước bọt lấm tấm trên môi ông Sayle. Ông ta nhìn chằm chằm vào cái bàn như thể ông ta không hề tin vào điều vừa mới xảy ra.
Cú đánh của cậu bé đã nhằm vào bi đỏ. Đó là cú đánh dễ dàng để đưa bi đỏ vào lỗ dậu phía trên và Alex đã làm được điều đó không chút đắn đo.
- Lại một trăm bảng Anh nữa, thành sáu trăm bảng Anh rồi nhé !
Cậu bé nói rồi di chuyển xuống cuối bàn, đi lướt qua ông Grin. Alex ngắm các góc rất nhanh. Vâng...
Cậu vừa có một cú đẩy bi hoàn hảo, bi đen lăn vào lỗ dậu, cùng lúc ấy, bi trắng cũng lăn trở lại, kết với bi vàng tạo thành một góc rất đẹp. Vậy là thành một ngàn ba trăm bảng Anh rồi, cộng thêm hai trăm bảng Anh nữa, vì ngay sau đó, cậu lại đưa bi vàng xuống lổ. Ông Sayle chỉ có thể đứng nhìn trong sự ngỡ ngàng khi Alex tiếp tục đẩy lọt lỗ bi xanh lục, bi nâu, bi xanh dương, và bi hồng trong những loạt đánh tiếp theo, rồi sau đó, cậu bé xuống cuối bàn, tiếp tục nhắm vào bi đen.
- Như vậy là tôi có được bốn ngàn bảng Anh rồi - Alex nói và đặt cây cơ xuống - Cảm ơn ông rất nhiều.
Gương mặt của ông Sayle đã mất hết hy vọng khi nhìn thấy màu bi cuối cùng.
- Bốn ngàn...! Nếu tôi biết là cậu chơi "rất" siêu như thế này, tôi sẽ chẳng cá cược làm gì.
Ông ta nói rồi đi lại phía bức tường, nhấn vào một cái nút. Một phần nền nhà trượt lùi lại phía sau, toàn bộ chiếc bàn bida được một máy nâng thủy lực hạ xuống và chiếc bàn biến mất bên dưới. Khi sàn nhà đóng lại, không hề có dấu hiệu nào cho thấy là chiếc bàn bida đã từng ở đó. Một thủ thuật rất gọn ghẽ. Một trò chơi đốt tiền của người giàu có.
Nhưng ông Sayle không còn biểu hiện cảm xúc gì về trò chơi ấy nữa. Ông ta ném cây cơ về phía ông Grin, ném mạnh như phóng lao vậy. Người quản gia đưa tay ra đón lấy nó.
- Ăn thôi - Ông Sayle nói.
Trong khi ông Grin đang dọn lên món cá hồi xông khói và vài món thịt hầm, thì hai người ngồi đối diện nhau ở phía cuối một bàn thủy tinh dài trong phòng bên cạnh. Alex uống nước. ông Sayle thì uống một ly rượu vang đỏ đắt tiền, ông ta lại trở nên vui vẻ, hỏi cậu bé:
- Hôm nay cậu đã dành thời gian cho chiếc Công Tắc Bão chứ ?
- Vâng.
- Và...?
- Thật tuyệt vời.
Alex trả lời và thật tâm cậu bé cũng muốn nói như thế. Tuy nhiên, cậu vẫn thấy khó mà tin được người đàn ông lố bịch kia lại có thể tạo ra được một thứ đẹp và mạnh đến như vậy.
- Thế cậu sử dụng chương trình gì ?
- Lịch sử, khoa học, toán. Thật khó mà tin được, nhưng quả thực là tôi thích chúng lắm.
- Cậu có ý kiến phê bình gì không ?
Alex suy nghĩ trong thoáng chốc.
- Tôi ngạc nhiên là nó không hỗ trợ 3-D.
- Nó không được dự kiến dành cho các trò chơi.
- Ông có tính thêm vào bộ tai nghe có tích hợp micrôphôn không ?
- Có chứ - Ông Sayle gật đầu - Chúng sẽ được đưa vào như những vật phụ trợ. Tôi tiếc là cậu chỉ đến đây trong một thời gian ngắn như thế này, Alex ạ. Ngày mai, chúng tôi sẽ cho cậu sử dụng Internet. Tất cả những Công Tắc Bão đều được kết nối với một mạng chủ. Nơi đây chính là nơi kiểm soát. Điều đó có nghĩa là chúng được truy cập tự do suốt hai-mươi-bốn-tiếng đồng hồ.
- Tuyệt cú mèo.
- Còn hơn cả tuyệt cú mèo nữa.
Đôi mắt ông Sayle trở nên xa xăm, hai con ngươi màu xám nhỏ xíu như đang nhảy múa. ông ta nói tiếp:
- Ngày mai, chúng tôi sẽ bắt đầu đưa những Công Tắc Bão xuống tàu. Chúng sẽ được đưa đi bằng máy bay, xe tải, và tàu của tôi. Chỉ được phép mất một ngày để đến tất cả các nơi trên lãnh thổ. Và ngày kia, đúng mười hai giờ trưa, ngài Thủ tướng sẽ ban vinh dự cho tôi khi ngài nhấn vào nút START, thế là những ai sử dụng Công Tắc Bão của tôi đều ở trên mạng. Ngay lúc đó, tất cả các trường học đều liên kết với nhau. Nghĩ xem, Alex ! Hàng ngàn - hàng trăm ngàn học sinh - đang ngồi trước màn hình máy vi tính, đột nhiên được tiếp xúc với nhau. Bắc, Nam, Đông, Tây. Chỉ có một trường học. Chỉ có một gia đình. Và rồi họ sẽ biết đến tôi vì những gì tôi đã làm.
Ông ta nâng chiếc ly của mình lên, uống cạn.
- Thịt dê thế nào ? - ông ta hỏi.
- Gì ạ ?
- Món thịt hầm ấy. Đó là thịt dê. Món ăn ấy được chế biến theo công thức của mẹ tôi đấy.
- Hẳn bà ấy phải là một phụ nữ đặc biệt.
Ông Sayle chìa ly ra cho ông Grin rót rượu vào. Cặp mắt ông ta nhìn chằm chằm một cách tò mò vào Alex.
- Cậu biết không - ông ta nói - Tôi có một cảm giác lạ lùng là trước đây, cậu và tôi đã từng gặp nhau.
- Tôi không nghĩ thế...
- Nhưng là như vậy đấy. Gương mặt cậu quen thuộc với tôi lắm. Ông Grin ? Ông thấy sao ?
Người quản gia đang cầm chai rượu, đứng xoay lưng lại phía Alex. Nghe hỏi như vậy, cái đầu có khuôn mặt trắng bệch như xác chết của ông ta quay lại nhìn cậu bé.
- Eeeg Raargh ! - ông ta trả lời.
- Ian Rider. Người đàn ông phụ trách về mảng bảo mật ở đây mà tôi từng đề cập đó. Trông cậu rất giống ông ta. Hoàn toàn là một sự trùng hợp, cậu không thấy thế à ?
- Tôi không biết. Tôi chưa từng gặp ông ta - Alex cảm nhận được mối nguy hiểm đang tới gần - ông đã kể với tôi rằng ông ta bỏ đi đột ngột mà.
- Ừ. Ông ta được cử tới đây để theo dõi mọi thứ, nếu cậu hỏi, tôi sẽ nói là ông ta chẳng bao giờ "rất" khá lên được. Nửa thời gian của ông ta là ở trong làng, ở cảng này, ở bưu điện này, ở thư viện nữa. Đó là khi ông ta không chõ mũi vào quanh đây. Tất nhiên, đó cũng là điều mà các người giống nhau. Tôi biết là hôm nay, cô Fraulein Vole đã đi tìm cậu... - Hai con ngươi của ông Sayle nở ra, cố gắng nhìn rõ Alex hơn - Cậu đi quá giới hạn rồi.
- Tôi đi lạc chút xíu - Alex nhún vai, cố gắng tìm lối thoát.
- Tốt, tôi hy vọng tối nay, cậu sẽ không đi lang thang như vậy nữa. Lúc đó các biện pháp an ninh sẽ rất chặt chẽ, và hẳn là cậu đã để ý thấy rồi đó, tất cả người của tôi đều được trang bị vũ khí.
- Tôi không nghĩ là điều đó hợp pháp ở Anh.
- Chúng tôi có giấy phép đặc biệt. Dù sao đi nữa, Alex ạ, tôi phải khuyên cậu rằng sau bữa ăn tối nay, cậu phải đi thẳng lên phòng của cậu. Và ở trong đó. Tôi sẽ không thể nào nguôi ngoai được nếu cậu vô tình bị bắn và bị giết chết trong đêm tối. Mặc dù, tất nhiên, chuyện đó tiết kiệm được cho tôi tới bốn ngàn bảng Anh.
- Hiện tại, tôi nghĩ ông đã quên tấm séc.
- Ngày mai cậu sẽ có nó. Có thể chúng ta sẽ ăn trưa với nhau, ông Grin sẽ phục vụ cho chúng ta một món ăn, nằm trong những công thức nấu ăn của bà ngoại tôi.
- Thịt dê nữa ạ ?
- Thịt chó.
- Xem ra, ông có một gia đình yêu súc vật quá nhỉ.
- Chỉ là những con ăn được thôi - ông Sayle mỉm cười - Và bây giờ thì tôi phải chúc cậu ngon giấc.
Một giờ ba mươi phút sáng, Alex chớp chớp mắt, cậu bé đã hoàn toàn tỉnh giấc.
Tuột xuống giường, Alex vội vã thay quần áo, sau đó lẻn ra khỏi phòng. Cậu hơi ngạc nhiên khi nhận thấy cửa ra vào đã mở sẵn và những lối đi có vẻ như không bị giám sát. Xét cho cùng thì nhà riêng của ông Sayle và các hoạt động an ninh chỉ được thiết kế hòng ngăn chặn người đột nhập chứ không ngăn người ta thoát ra.
Ông Sayle đã cảnh cáo cậu bé không được rời khỏi phòng. Nhưng những tiếng nói đằng sau cánh cửa kim loại ấy đã cho cậu biết rằng sẽ có một cái gì đó đến đây vào hai giờ sáng. Alex cần phải biết đó là cái gì. Cái gì có thể bí mật đến độ nó phải được đưa tới vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này ?
Cậu bé tìm thấy đường đi vào nhà bếp, cậu nhón chân bước trên sàn nhà sáng bóng như dát bạc, đi ngang qua một cái tủ lạnh to quá cỡ. Đừng gợi lại những chuyện không hay trong quá khứ, cậu tự nhủ với mình như vậy khi nhớ lại bữa ăn tối. Bên hông nhà, có một cánh cửa, may mắn thay, chiếc chìa khóa vẫn còn cắm ở trong ổ. Alex vặn nó rồi bước ra ngoài. Dường như để phòng xa cho giây phút cuối cùng, cậu bé khóa cửa lại và rút lấy chìa khóa. Giờ thì ít nhất cậu cũng còn có được một con đường để quay lại.
Đó là một đêm u ám nhưng êm ả, dễ chịu với mảnh trăng hình bán nguyệt có hình dạng một chữ D nằm bình yên trên bầu trời. Chữ D là gì, Alex tự hỏi. Đường cùng ? Dò ra vấn đề ? Hay Điềm dữ ? Chỉ có thời gian mới trả lời được. Cậu bé tiến lên phía trước hai bước, bỗng nhiên cậu thấy lạnh toát cả người khi đèn pha từ một ngọn tháp mà cậu chưa thấy bao giờ rọi thẳng xuống và quét qua, chỉ thiếu chút nữa là dính cậu. Cùng lúc đó, Alex nghe thấy tiếng động, hai người bảo vệ đang tuần tra phía sau ngôi nhà, họ cứ chậm rãi đi đi lại lại trong vườn. Cả hai đều được trang bị vũ khí, cậu bé bỗng nhớ lại những gì ông Sayle đã nói. Một vụ bắn người do tình cờ sẽ tiết kiệm được cho ông ta bốn ngàn bảng Anh. Vì tầm quan trọng của những Công Tắc Bão, ai mà quan tâm tới vụ bắn nhầm đó diễn ra như thế nào ?
Cậu bé đợi cho đến khi hai người bảo vệ đó đi khỏi rồi mới đi theo hướng ngược lại, cậu chạy dọc theo hông tòa nhà, khom lưng dưới những ô cửa sổ. Chạy đến một góc khuất, Alex dừng lại, nhìn quanh. Từ xa, bãi đáp đã lên đèn, có nhiều người ở đó - nhiều bảo vệ và nhiều kỹ thuật viên - họ đứng rải ra khắp nơi. Cậu bé nhận ra một người, ông ta đang đi qua đài phun nước, tiến thẳng tới chỗ một chiếc xe tải đang đậu bên cạnh hai chiếc xe hơi. Ông ta cao lênh khênh, in bóng lên những ngọn đèn, một cái bóng đen ngòm. Alex biết rằng cậu đã nhìn thấy ông Grin. "Họ đến đêm nay. Lúc hai giờ " Những vị khách ban đêm. Và ông Grin đang trên đường tới gặp họ.
Người quản gia đã đến bên chiếc xe tải, Alex hiểu rằng nêu cậu cứ mãi chần chừ ở đây thì cậu sẽ bị trễ. Bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo, cậu bé rời khỏi lùm cây, chạy tới, cố gắng khom người xuống thật thấp và hy vọng rằng bộ quần áo đen đang mặc trên người sẽ giúp cậu không bị phát hiện. Cậu bé chỉ còn cách chiếc xe tải độ bốn mươi lăm mét nữa thôi, bỗng nhiên, ông Grin dừng lại, nhin quanh như thể ông ta đã cảm nhận được là có người đang bám theo. Alex không có chỗ nấp. Điều duy nhất cậu bé có thể làm được là nằm bẹp ngay xuống đất, vùi mặt mình vào cỏ. Cậu chậm rãi đếm từ một đến năm, sau đó ngẩng mặt lên. Ông Grin vẫn còn nhìn quanh quất một lần nữa. Nhân vật thứ hai đã xuất hiện - cô Nadia Vole. Dường như cô ta sẽ lái xe. Khi leo lên ghế trước, cô ta có nói nhỏ điều gì đó. Chỉ thấy ông Grin làu bàu và gật đầu.
Lúc ông Grin đi vòng qua cửa xe, Alex nhổm ngay dậy và chạy tới. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh thì cậu bé cùng đã có mặt. Chiếc xe tải này cũng giống như những chiếc xe tải khác mà cậu bé đã trông thấy ở trung tâm huấn luyện của Quân chủng Không quân Đặc biệt. Hình như nó là đồ thừa của quân đội. Thân xe cao và to ngang với tắm bạt để chùng xuống, có thể che giấu bất cứ thứ gì bên trong. Alex leo lên cốp sau và tung người vào. Chiếc xe tải trống không - cậu bé cũng vừa lên kịp lúc. Ngay khi thân hình cậu vừa chạm sàn xe thì một trong những chiếc xe hơi thình lình khỏi động ngay đằng sau, rọi luồng ánh sáng chói lòa vào cốp xe tải. Nếu cậu bé chậm thêm vài giây nữa thì đã bị phát hiện rồi.
Cuối cùng, đoàn hộ tống gồm năm chiếc xe đã rời Tập đoàn Sayle. Chiếc xe tải chở Alex là chiếc xe đi áp chót. Ngoài ông Grin và cô Nadia Vole, có ít nhất là một tá bảo vệ mặc đồng phục cũng tham gia chuyến đi. Nhưng đi đâu ? Alex không dám nhìn ra phía sau, một chiếc xe hơi đang chạy ngay đằng sau cậu. Và rồi cậu bé cảm thấy chiếc xe tải đi chậm lại khi họ ra đến cổng chính, nhưng khi ra tới đường cái, họ lái xe lên dốc thật mau, nhanh chóng bỏ xa làng mạc.
Cứ thế, trừ đôi mắt là không nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài, Alex dùng mọi giác quan để cảm nhận về chuyến đi. Cậu bé đang nằm trên một nền gỗ, bề ngang khoảng ba mét, không hề có chỗ nào để vịn mỗi khi chiếc xe tải phóng qua những khúc quanh chữ chi. Thành xe làm bằng thép, không có cửa sổ. Alex chỉ biết rằng chiếc xe đã rời khỏi đường cái khi đột nhiên cậu thấy mình lộn lên lộn xuống, rồi cậu bé lại cảm thấy dễ chịu khi hiện giờ nó đang chạy chậm lại. Cậu có cảm giác họ đang xuống đồi, đi vào một con đường gồ ghề. Bây giờ cậu có thể nghe thấy những âm thanh rất quen thuộc không phải chỉ là tiếng ồn của động cơ nữa; là tiếng sóng. Họ đã ra tới biển.
Chiếc xe tải dừng lại. Chỉ nghe thấy tiếng mấy cánh cửa xe hơi mở ra rồi đóng sầm vào, tiếng lạo xạo của những đôi giày ống khi đi trên đá, cùng những tiếng nói chuyện thì thầm to nhỏ. Alex nép người xuống, lo sợ một tên bảo vệ nào đó sẽ kéo tấm bạt ra và phát hiện ra cậu, song những tiếng nói cứ mỗi lúc mỗi xa dần, cậu bé hiểu rằng mình chỉ còn lại một mình. Một cách thận trọng, cậu tuột xuống khỏi cốp xe. Cậu đã đoán đúng. Đoàn hộ tống đang dừng xe tại một bãi biển hoang vắng. Nhìn quanh, cậu bé trông thấy một con đường nhỏ dẫn xuống từ một con đường lớn hơn có những vách đá bao bọc, xung quanh họ toàn là những vách đá như thế. Ông Grin cùng những người khác đang tụ tập bên cạnh một tảng đá già nua đen tuyền vươn ra tới tận mặt nước đen ngòm, ông ta cầm theo đèn tín hiệu. Alex nhìn thấy ông ta khua nó thành hình vòng cung.
Tính hiếu kỳ càng lúc càng tăng lên thêm, cậu bé rón rén bước về phía trước và tìm được chỗ ẩn nấp đằng sau một tảng đá cuội. Có vẻ như họ đang chờ đợi một con tàu. Cậu nhìn vào đồng hồ. Hai giờ đúng. Bất chợt Alex muốn bật cười thành tiếng. Chỉ cần họ được trang bị thêm mấy khẩu súng kíp và mấy con ngựa nữa thôi là họ y chang những nhân vật trong một quyển truyện của thiếu nhi: Buôn lậu ở biển Cornwall. Có thể là gì đây ? Côcain hay là cần sa từ lục địa châu Âu vận chuyển tới ? Ngoài mấy thứ đó ra thì còn thứ gì khác có thể đến vào giữa đêm hôm như thế này chứ ?
Chỉ vài giây sau, câu hỏi đó đã được trả lời. Alex trố mắt ra, cậu bé không thể tin nổi vào mắt mình.
Một chiếc tàu ngầm. Nó bất ngờ từ dưới biển ngoi lên, cách xuất hiện mau lẹ của nó trên sân khấu biển khổng lồ khiến người ta kinh ngạc. Mới đó, hoàn toàn không có động tĩnh gì, thế mà giờ đây, nó đã hiện ngay lên trước mắt cậu bé, đẩy sóng vào cầu tàu, động cơ của chiếc tàu không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, đằng sau nó là những cơn sóng mạnh đó ập vào lớp vỏ bọc màu bạc, vỡ ra thành muôn vàn bọt sóng trắng. Chiếc tàu ngầm không hề có nhãn hiệu, thế nhưng Alex cũng vẫn biết được rằng nó không phải của nước Anh. Hình dáng của thân tàu, buồng chỉ huy và cánh lái trên lưng không giống bất kỳ một loại tàu ngầm nào mà cậu bé từng trông thấy. Cậu tự hỏi không biết nó có sử dụng năng lượng hạt nhân không. Vì nếu là động cơ thường thì chắc chắn sẽ phải phát ra nhiều tiếng ồn hơn.
Nó đang làm gì ở đây, ở ngoài khơi biển Cornwall này ? Đây không phải là lần đầu tiên Alex nhận ra mình quá nhỏ bé và non nớt. Bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở đây, cậu bé đều hiểu là nó nằm ngoài khả năng của mình.
Và rồi nóc khoang được mở ra, một người đàn ông trèo ra ngoài, anh ta duỗi người ra trong cái lạnh của đêm đen. Dù cho không có sự hiện hữu của nửa vầng trăng kia, Alex vẫn có thể nhận ra được thân hình rất đẹp của một diễn viên múa và mái tóc cắt sát da đầu của người đàn ông trong tấm hình mà cậu bé đã xem vài ngày trước. Chính là Yassen Gregorovich. Alex nhìn chằm chằm vào hắn, nỗi sợ trong lòng cậu đang mỗi lúc một tăng lên. Đây là kẻ giết thuê mà bà Jones đã kể với cậu. Kẻ đã giết bác Ian Rider. Hắn mặc bộ quần áo may liền màu xám và mang một đôi giày vải. Hắn đang mỉm cười. Yassen Gregorovich là người cuối cùng mà Alex muốn gặp.
Cùng lúc ấy, cậu bé quyết định sẽ tiếp tục ở lại Tập đoàn Sayle. Cậu phải làm cho ra lẽ chuyện này. Cứ cho là Yassen Gregorovich đã gặp ông Sayle ở Cuba đi, nhưng hiện giờ hắn lại đang ở Cornwall. Như vậy, hai người họ đang làm việc với nhau. Tại sao vậy ? Tại sao kế hoạch Công Tắc Bão lại phải cần đến một kẻ như hắn ?
Cô Nadia Vole đi lại phía cuối cầu tàu, còn Yassen thì leo xuống để nói chuyện với cô ta. Họ trao đổi với nhau vài phút, dù cho họ có sử dụng tiếng Anh thì cũng chẳng có cơ hội nào để nghe lỏm được họ đang nói gì. Cùng lúc ấy, những tên bảo vệ của Tập đoàn Sayle đã xếp thành hàng một tiến tới chỗ những chiếc xe đang đậu. Rồi Yassen ra lệnh gì đó, từ đằng sau tảng đá, Alex trông thấy một chiếc hộp kim loại màu bạc có dấu niêm phong xuất hiện, được hai bàn tay trong nóc khoang của chiếc tàu ngầm đưa lên. Yassen trao nó cho tên bảo vệ đứng đầu, sau đó, tên này chuyền theo hàng. Có khoảng bốn mươi chiếc hộp được chuyền đi như thế, hết chiếc này đến chiếc khác. Việc dỡ hàng ở tàu ngầm xuống đã chiếm mất một tiếng đồng hồ. Những tên bảo vệ bê những chiếc hộp rất cẩn thận. Có thể thấy là họ không muốn làm vỡ bất cứ thứ gì bên trong.
Đúng vào thời điểm họ sắp sửa hoàn thành công việc, khi những chiếc hộp đang được bao gói lại và chất lên cốp xe tải bỏ không mà Alex đã ngồi trước đó, thì điều không may đã xảy ra. Một người bảo vệ đứng trên cầu tàu vô ý đánh rơi một chiếc hộp. Ở những giây cuối cùng, anh ta lay hoay để bắt nó lại, nhưng rồi nó vẫn bị rơi xuống nền đá một cách nặng nề. Mọi người dừng lại. Ngay lập tức, giống như một công tắc vừa được bật lên, Alex cảm thấy bầu không khí xung quanh mình đang bao trùm một nỗi sợ hãi.
Yassen là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Hắn lao nhanh tới cầu tàu, di chuyển như một con mèo, đôi chân của hắn không tạo ra một tiếng động nào. Hắn tới chỗ cái hộp, nâng nó lên, kiểm tra lại dấu niêm phong, rồi gật đầu một cách chậm rãi. Chiếc hộp kim loại không có lấy một vết móp.
Giống như mọi người vẫn còn đang sợ hãi, Alex nghe thấy cuộc trao đổi diễn ra sau đó:
- Tôi xin lỗi - Người bảo vệ ấp úng nói - Tôi sẽ không như thế nữa đâu.
- Ừ. Mày sẽ không làm như thế nữa - Yassen đồng ý rồi bắn anh ta.
Viên đạn phát ra từ tay Yassen, sáng đỏ trong đêm đen, xuyên thẳng vào ngực người đàn ông, đẩy anh ta lộn về phía sau. Người bảo vệ rơi thẳng xuống biển. Vài giây sau, mặt anh ta ngước lên nhìn nửa vầng trăng như thể đang cố gắng ngắm nhìn nó lần cuối cùng. Rồi nước biển đen ngòm cuốn lấy anh ta.
Họ mất thêm hai mươi phút nữa để chất xong những chiếc hộp lên xe tải. Yassen ngồi đằng trước với cô Nadia Vole. Lúc này, ông Grin đã lên ngồi vào một trong những chiếc xe hơi.
Alex phải tính toán thời điểm quay trở lại một cách thích hợp. Khi chiếc xe tải bắt đầu tăng tốc, phát ra tiếng động cơ ầm ầm ở phía đường lớn, thì Alex rồi khỏi chỗ núp, chạy tới, đu người lên. Thật khó tìm được chỗ trống nào khi xung quanh đầy những hộp như thế này, nhưng rồi cậu bé cũng xoay sở tìm được một cái hốc để len mình vào. Alex lướt tay lên một cái hộp, nó to cỡ khoảng một chiếc lò nướng, không có ghi chú, khi sờ vào, thấy lành lạnh. Nhìn gần hơn, nó giống như thứ mà ai cũng có thể tìm thấy ở những nơi sản xuất ra vật dụng theo công nghệ cao. Cậu bé tìm cách mở nó ra, nhưng nó đã được khóa bằng phương pháp nào đó mà cậu không hiểu được.
Alex nhìn ra ngoài. Bờ biển và cầu tàu đã ở bên dưới họ, phía xa. Chiếc tàu ngầm đã rời bến. Một lúc sau, nó đã ở ngoài khơi, bóng mượt và lấp lánh ánh bạc, nhẹ nhàng lướt đi trong nước. Rồi chiếc tàu ngầm chìm xuống biển, biến mất một cách nhanh chóng giống như một giấc mộng hãi hùng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.