Chương 1419
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1023 chữ
- 2022-02-10 09:36:38
Quyết định thi nghiên cứu sinh xong, ngay ngày hôm đó ba người đi mua một đống sách chuyên ngành để ôn thi.
Lam Anh vui mừng vì 8mình đã tìm được công việc làm thêm từ trước, cũng vui mừng vì mỗi bước đi của mình đều rất ổn định. Cô vừa mới kết thúc đợt kiểm tra c3ủa bác sĩ tư vấn tâm lý, có đầy đủ thời gian chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Sau khi dọn ra khỏi tổ chức, cô thuê một căn nhà nhỏ9 ở một khu dân cư cũ gần công ty du lịch, nhà có một phòng khách một phòng ngủ, có đầy đủ đồ đạc. Bởi vì vị trí hẻo lánh cho nên giá cả6 cũng không đắt, cô cứ bày biện chỗ ở của mình từng chút từng chút một, cuối cùng bố trí thành kiểu mà mình thích. Mặc dù không phải là5 nhà của mình, nhưng cảm giác thành tựu sau khi trang hoàng xong vẫn khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Lam Anh vội vàng lắc đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt, cô nói:
Cháu sợ cháu đến không tiện, cháu...
Sao lại không tiện? Đây là đề nghị của bác gái. Bác ấy nói tuần nào về bác cũng nói Lam Anh thế này Lam Anh thế kia, bác ấy rất tò mò cháu là đứa bé thể nào, nhất định bảo bác phải mời cháu đến. Đây chính là nhiệm vụ của bác, nếu như tuần này cháu không đến, bác cũng phải gọi điện thoại hỏi cháu. Thế nào? Cháu có muốn đến không?
Lam Anh ra sức gật đầu:
Cháu đến! Nhất định cháu sẽ đến!
Bác sĩ cười ha ha, so với lần đầu gặp, bây giờ ông phát tướng hơn nhiều, giống như ông Di Lặc hiển từ:
Vậy chúng ta quyết định thế nhé, đến lúc đó bác đi đón cháu.
Không cần đâu ạ
Lam Anh nói:
Bác cho cháu địa chỉ, đến lúc đó cháu sẽ tự đi.
Cũng được, bác biết Lam Anh luôn rất tự lập.
Lam Anh gật đầu:
Vâng!
Trên đường về, cô vừa đi vừa rơi nước mắt, cô cũng không biết tại sao, rõ ràng trong lòng rất vui, rõ ràng rất vui vì được mời, nhưng cô lại không nhịn được rơi nước mắt. Một chiếc taxi cẩn thận đi theo phía sau cổ, Phó Thanh Ly đang ngồi trên xe nhìn chằm chằm bóng lưng cô qua khe hở cửa kính. Tài xế taxi hỏi:
Anh này, chúng ta cứ đi với tốc độ này mãi hả?
Hắn đáp một tiếng:
Ừm.
Cô cắt đứt tất cả liên lạc của mình, thay số điện thoại, dọn khỏi chỗ ở cũ là vì muốn tránh Phó Thanh Ly và Tang Cung. Nếu như có thể, cô muốn cả đời này không gặp lại họ. Cuộc sống của cô không đơn điệu cũng không đáng tiếc, cô làm chuyện mình thích, sống phong phú từng ngày.
Cho dù là dẫn đoàn đi du lịch cô cũng sẽ mang theo sách để đọc trên đường. Bây giờ cô không còn khó mở miệng nói chuyện nữa, cô có thể tùy ý nói ra lời mình muốn nói, cũng có thể chuyện trò vui vẻ với những người tóc vàng mắt xanh kia. Sau khi cô nhận đoàn quốc tế, chướng ngại ngôn ngữ của cô đã hoàn toàn biến mất.
Thứ bảy cô vẫn sẽ đi thăm bác sĩ. Bác sĩ tận mắt chứng kiến sự thay đổi của cô, cảm thấy mừng cho cô từ tận đáy lòng. Chớp mắt một cái, bảy năm đã qua. Đôi bạn chênh lệch tuổi tác gặp nhau từ bảy năm trước, bảy năm sau vẫn là bạn.
Cuối tuần này là sinh nhật năm mươi tuổi của bác, Lam Anh có muốn đến tham gia tiệc mừng sinh nhật của bác không?
Lam Anh ngẩn ra, cô kinh ngạc nhìn bác sĩ, mấp máy môi, lại không nói ra được một câu. Bác sĩ cười nói:
Sao thể, bác làm khó Lam Anh rồi à? Không sao, không có thời gian đến cũng không sao, con gái bác ra nước ngoài rồi, ngày mai mới về, bác cảm thấy không náo nhiệt...
Lúc rời đi, cô không mang theo bất cứ bộ quần áo nào hồi đó Phi Hồng mua cho cô. Cô muốn cắt đứt tất cả những thứ có liên quan đến tổ chức, như vậy cô mới có thể sống là chính mình trong cái xã hội này.
Còn Phó Thanh Ly, cô muốn gọi người đã chung sống bốn năm đó tên là Sài Tranh Vanh hơn.
Nói hoàn toàn quên nhất định là lừa mình dối người, thỉnh thoảng sẽ vẫn nhớ đến, lúc nhớ đến vẫn sẽ đau khổ, nhưng cũng không còn cảm thấy đau xé tim gan như lúc đầu nữa. Thời gian là thứ tàn nhẫn lại vô tình, nó luôn làm mọi thứ tốt hoặc không tốt trên đời này phai nhạt dần đi.
Lam Anh đi trên đường, dần dần bình ổn lại tâm trạng. Về gần đến nhà, cô đi vào một cửa hàng hoa:
Cho tôi hỏi người lớn đón sinh nhật thì tặng hoa gì thích hợp?
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu với cô, cô thanh toán tiền đặt cọc:
Sáng mai tôi đến lấy, cô chuẩn bị trước cho tôi được không?
Được, mấy giờ thì cô cần, tôi nhất định sẽ chuẩn bị trước lúc đó cho cô.
. Dặn dò xong, Lam Anh lại đến cửa hàng hoa quả, mua rất nhiều hoa quả đẹp mắt, chuẩn bị ngày mai mang đi.
Sau khi lên đại học cô mới phát hiện ra đón sinh nhật phải tổ chức tiệc. Bởi vì cô được mời tới bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cung Ngũ. Đó là lần đầu tiên cô tham gia tiệc sinh nhật.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Anh xách đồ đã chuẩn bị xong đi về phía nhà bác sĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.