Chương 1420
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 2625 chữ
- 2022-02-10 09:36:38
Bác gái, bác sĩ là một người rất tốt, cháu vô cùng cảm kích bác ấy, nếu như không có bác ấy, cháu không biết bây giờ mình sẽ là một người thế nào, cũ8ng không biết mình sẽ có trạng thái tâm lý thế nào. Cảm ơn bác gái, cảm ơn sự lương thiện và nhân từ của bác khiến cháu biết hóa ra gia đình như vậy 3mới là gia đình.
Tiểu Quỳ cười với cô, vẻ mặt dịu dàng khiến bà trẻ hơn những người cùng lứa tuổi:
Phải cảm ơn ông Thiệu ấy, nếu không có ô9ng ấy, bác cũng không biết bây giờ bác như thế nào. Lần đầu tiên bác nghe về Lam Anh từ miệng ông ấy là bảy năm trước. Đột nhiên có một ngày ông ấy v6ề nhà lo lắng nói hôm nay có một đứa bé đến tìm kiếm sự xoa dịu về tâm lý. Ông ấy cảm thấy chuyện rất nghiêm trọng, bác khuyên ông ấy báo cảnh sát, ô5ng ấy nói không được, ông ấy sợ báo cảnh sát không có tác dụng gì, ngược lại khiến cảnh ngộ của đứa bé đó càng thêm khó khăn hơn.
Tài xế taxi cảm thấy mình gặp được món hời, trở thành xe taxi riêng cho người khách ngồi sau này rồi, mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ phụ trách lái xe chở hắn đi theo cô gái kia.
Không thể không nói cô gái kia rất xinh đẹp, mặt mộc còn đẹp đến thế, thật hiếm thấy. Ông nói với người khách phía sau, nếu như thích thì theo đuổi đi, nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn không được, kết quả người ta không nói gì cả, chỉ bảo đi theo. Cứ theo cái đà này, có khi con cô gái đó biết đi mua xì dầu rồi, người phía sau vẫn không có cơ hội làm quen. Tài xế lắc đầu, tiếp tục đi theo, nói đi nói lại thì cô gái kia giỏi chạy thật đấy, đây coi như là chạy nửa thành phố rồi, buổi sáng chạy đến, buổi chiều chạy về, người bình thường đi làm được?
Trong ví tiền có đủ loại thẻ ngân hàng và thẻ căn cước. Lam Anh cảm thấy Cung Ngôn Đình thật bất cẩn, để hết những thứ này với nhau, nếu bị mất không tìm lại được không phải là phải đi làm lại hết à? May mà cảnh sát đến rồi, cảnh sát nói với hai cậu thanh niên:
Không tệ, tên trộm này béo như vậy mà các cậu cũng có thể bắt được. Tên này phạm tội nhiều lần, đã vào tù ba lần rồi. Dạy mãi không sửa được.
Hai cậu thanh niên lập tức ngượng ngùng:
Không, không phải bọn em, là cô gái này, là cô ấy bắt được tên trộm.
Cảnh sát kinh ngạc, quan sát Lam Anh từ trên xuống dưới:
Không phải chứ?
Thật sự không phải là bọn em, lúc cô ấy đánh ngã tên trộm này, bọn em vẫn chưa chạy đến nơi.
Lam Anh giao ví tiền cho bọn họ, trả lời một số vấn đề đơn giản rồi chuẩn bị rời đi. Cảnh sát vội vàng nói:
Này này, cô gái, để lại số điện thoại đi, ngộ nhỡ vẫn cần liên lạc với cô.
Lam Anh gật đầu:
Được.
Sau đó cô rời đi.
Phó Thanh Ly nhìn động tĩnh bên ngoài, cho đến lúc Lam Anh rời đi, xe cũng đi theo. Lúc gần về đến nhà, điện thoại của Lam Anh đột nhiên vang lên, cô nghe máy:
A lô?
Lam Anh à?
Giọng Cung Ngôn tình vang lên trong điện thoại, sau đó anh cười:
Là Lam Anh thật hả?
Đến lúc nhìn rõ dáng vẻ Lam Anh, hai người đều mắt tròn mắt dẹt.
Lam Anh hỏi:
Ví tiền của hai người à?
Lam Anh cháu biết không? Ông ấy kể với bác những lời cháu nói, bác không tin là thật, nhưng ông ấy tin, ông ấy nói đó là một đứa bé không biết nói dối. Sau đó bác bị ông ấy thuyết phục.
Bà vén tóc Lam Anh ra sau tai, nói:
Ông Thiệu nói ông ấy đã đồng ý với cháu thứ bảy nào cũng ở đó, cho nên bất kể gió mưa hay bị bệnh không thoải mái, thứ bảy ông ấy nhất định phải tới đó đợi cháu...
Lam Anh kinh hãi, rất nhiều thứ bảy cô đều không đi, lúc đó vẫn còn ở trong tổ chức, không phải thứ bảy nào cũng có thời gian ra ngoài, không ngờ bác sĩ vì cô mà thứ bảy tuần nào cũng đến đó đợi. Chẳng trách chỉ cần là thứ bảy mà cô qua đó, bác sĩ nhất định sẽ có mặt.
Mắt cô đỏ lên, cô nói:
Bác gái, cảm ơn bác và bác sĩ, hai bác lương thiện như vậy khiến cháu tin tưởng trên thế giới này nhất định vẫn còn có nhiều người lương thiện hơn.
Tiểu Quỳ cười nói:
Đúng thế, trước khi gặp ông Thiệu, bác không tin ai cả, ngay cả con gái mình cũng không thể nuôi nấng một mình. Sau khi gặp ông Thiệu, bác mới phát hiện, hóa ra trên thế giới này còn có người tốt như vậy, cho nên bác và Lam Anh đều rất may mắn.
Cô gật đầu:
Vâng, chúng ta đều rất may mắn!
Lúc đi ra ngoài, bác sĩ nhìn thấy Lam Anh đang khóc, ông vội vàng hỏi:
Sao thế này? Sao lại khóc thế?
Tiểu Quỳ cười nói:
Rõ ràng là có hạt cát bay vào mắt, con mắt nào của ông nhìn thấy người ta khóc hả?
Bác sĩ:
...
Hắn yêu một người, cũng hận một người. Hắn yêu Lam Anh bao nhiêu thì cũng hận Tang Cung bấy nhiêu. Nếu như không phải vì Tang Cung thì bây giờ hắn sẽ sống một cuộc đời khác, hắn sẽ có một người vợ dịu dàng xinh đẹp, sau này sẽ có con đáng yêu ngoan ngoãn, hắn sẽ có một mái nhà, mái nhà của hắn và có, nhưng tất cả những thứ này đã bị Tang Cung hủy hoại toàn bộ. Hắn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Tang Cung tồn tại là vì cái gì, tại sao hồi đó ở tổ chức có nhiều người chết như vậy mà Tang Cung vẫn còn sống? Nếu như lúc đó hắn giết Tang Cung thì có phải kết quả sẽ khác đi không? Hắn mất ngủ cả đêm, nhắm mắt lại sẽ thấy cô ngồi xếp bằng trên sofa dựa vào hắn. Hắn nhắm mắt lại sẽ nhớ đến khuôn mặt cô, cười xinh đẹp chọc vào mặt hắn mắng hắn, rồi lại nhớ cô đỏ mặt phát ra tiếng ngân nga nhỏ như con mèo con dưới người hắn...
Chỉ có lúc nhìn thấy cô hắn mới có thể yên tâm, mới có thể nhắm mắt lại trong nháy mắt ngắn ngủi, trong lòng hắn mới được an ủi chốc lát.
Lam Anh:
Vâng.
Cung Ngôn Đình:
Lúc cảnh sát đưa số điện thoại cho anh, anh cảm thấy hình như anh từng nhìn thấy bốn số cuối ở đầu rồi, hóa ra là em! Anh nói em này, em là con gái mà sao cái gì em cũng có thể làm được thể: Bắt trộm mà em cũng phải tham gia vào?
Lam Anh mở ví tiền thì ngẩn ra, trong ví có một ngăn trong suốt nhét ảnh, đó là một bức ảnh chụp chung của năm người, trong đó có bốn người cô đều gặp rồi, là ảnh của Cung Ngũ cùng hai em trai của cô và Cung Ngôn Đình, còn có một người phụ nữ vô cùng trẻ trung xinh đẹp, đỏ nhất định là Nhạc Mỹ Giảo mẹ bọn họ.
Thật là trùng hợp. Cung Ngôn Đình bị người ta ăn trộm ví tiền, cô chỉ vô tình chặn mà đã bắt được tên ăn trộm. Kết quả có hai người làm việc tốt đến, còn Cung Ngôn tình thì chẳng thấy đâu cả.
Lam Anh chạy cả đường, đến chỗ không có người hoặc là ít người còn tăng tốc độ chạy. Cô chạy ở trên đường, có rất nhiều thanh niên bắt chuyện, có người nói lâu, có người nói nhanh, Phó Thanh Ly chậm rãi nhìn. Một khi phát hiện có người nói chuyện với cô vượt qua con số trong lòng hắn, hắn sẽ ngồi thẳng người lên.
May mà Lam Anh rất có kinh nghiệm đuổi những người này đi, bắt chuyện thế nào mà cô không quan tâm thì đối phương cũng bế tắc. Hắn nhìn cô ngày nào cũng bận rộn ra ra vào vào, nhìn cô chuyển nhà đổi chỗ, nhìn cô đi gặp bạn bè đi làm. Cô luôn có thể tìm được việc giết thời gian, cô không có Sài Tranh Vanh thì còn có rất nhiều việc dời cô đi làm, cho nên cô không cô đơn chút nào. Nhưng hắn thì khác, mọi sự phấn đấu và cố gắng của hắn đều là vì cố, bây giờ cô rời đi rồi, hắn đột nhiên mất đi mục tiểu và động lực cuộc sống, ngay cả công ty hẳn tốn bao tâm tư chuẩn bị thành lập cũng rất nhiều ngày hắn không đến rồi. Có thể kiếm tiền hay không, Tang Cung tham ô bao nhiêu tiền trong đó, hắn căn bản không quan tâm. Người hắn quan tâm đã đi rồi, hắn còn gì để mà để ý nữa?
Bác sĩ và Tiểu Quỳ đưa cô xuống dưới tầng:
Lam Anh, sau này có thời gian thường xuyên đến ăn cơm nhé. Cháu muốn ăn ngon cứ đến đây, đừng câu nệ quá.
Cô gật đầu, sau đó rời đi.
Lam Anh hỏi:
Vậy cái ví tiền này không phải là của các anh à?
Hai người cùng lắc đầu:
Chúng tôi nghe có người nói mất ví, sau đó tên này chạy đi nên chúng tôi đuổi theo.
Lam Anh ngẩn ra:
Vậy ví tiền phải làm thế nào đây?
Đợi cảnh sát đến cô hãy đi, dù sao cũng là cô bắt được trộm, cô đi rồi chúng tôi không biết ăn nói thế nào!
Lam Anh gật đầu:
Vâng.
Bữa trưa rất náo nhiệt. Phần lớn đều là bác sĩ nấu, tay nghề của ông rất tuyệt, tám món mặn một món canh, phối hợp lạnh nóng chay mặn vô cùng hài hòa, Lam Anh không nhịn được cảm khái một câu:
Phong phú quá.
Tiểu Quỳ cười nói:
Đừng có coi thường ông ấy, bình thường ở nhà toàn là ông ấy nấu ăn, bác cùng lắm chỉ chạy mấy việc vặt, rửa rau thái đồ thối, phân công rõ ràng.
Bác sĩ ngồi xuống, xoa hai tay vào nhau nói:
Còn không phải sao? Bác nấu cơm bà ấy rửa bát. Hôm nào bà ấy không muốn rửa bát còn phải rửa nữa, hết cách rồi, không có địa vị ở nhà!
Thiệu Phương Viên trợn mắt:
Rõ ràng con cảm thấy ba rất vui.
Bác sĩ:
Cháu nhìn đi, thằng nhóc này còn bóc mẽ bác nữa.
Cả nhà cười nói rôm rả vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Lúc Lam Anh ra về, cả nhà bác sĩ đểu tiễn cố đến cửa. Bác sĩ muốn bắt xe taxi cho cô, Lam Anh lắc đầu:
Cháu quen đi bộ rồi, vừa vặn rèn luyện thân thể, bác không cần lo lắng cho cháu, cháu tự tìm được đường về. Bác gái, bác sĩ, cảm ơn hai bác đã tiếp đãi cháu, hôm nay cháu rất vui.
Lần nào anh cũng y như anh trai, Lam Anh đoán nhất định anh coi mình như Cung Ngũ mà nói, cô nói:
Em chỉ tiện tay thôi, không ngờ lại làm được. Anh lấy được ví tiền rồi chứ?
Sau này em đừng có tham gia vào loại chuyện nguy hiểm này nữa, sao em y như Tiểu Ngũ, lúc nào cũng cảm thấy mình là đại anh hùng vô địch thiên hạ thế hả?
Cung Ngôn Đình thở dài:
Con gái thì đừng có suốt ngày muốn đánh nhau, loại chuyện nguy hiểm này để đàn ông làm là được rồi. Hơn nữa, chỉ là một cái ví tiến, bên trong cũng không có bao nhiêu tiền, ngộ nhỡ tên ăn trộm kia mang theo dao thì sao, không phải rất nguy hiểm a?
Phía đối diện có một người đàn ông mặc áo T-shirt màu đen lao nhanh đến, dáng vẻ chạy thục mạng, phía sau có người đuổi theo, Lam Anh mơ hồ nghe thấy tiếng bắt trộm.
Theo hướng của cô không có ai ngăn cản, chỉ có người bởi vì sợ bị đụng vào mà tránh đường, Lam Anh đứng im không nhúc nhích, tên kia vừa chạy vừa gào lên hung dữ:
Tránh hết ra cho ông đây!
Hắn chạy đến đổi diện Lam Anh, lúc hắn đến gần, cô nhấc chân lên húc vào bụng hắn, tên đó ngã lăn xuống đất ôm bụng kêu gào. Lam Anh dửng dưng hạ chân xuống, cúi người nhặt cái ví nam dưới đất lên, cô biết cái hãng này, là hãng người bình thường chắc chắn không mua nổi. Hai cậu thanh niên đuổi theo phía sau cũng thở hổn hển chạy đến, giơ tay ra với Lam Anh:
Cảm... cảm ơn...
Lam Anh đi qua giao lộ chỗ nhà bác sĩ, băng qua đường. Cô chạy chậm dọc theo đường về phía trước. Chiếc xe taxi sau lưng chậm rãi đi theo sau cô, không đến gần, không tụt lại.
Phó Thanh Ly ngồi trên xe, nghiêng người nhìn cô, chỉ nhìn như vậy, không làm gì cả.
Lam Anh cười nói:
Cháu không sao, chỉ là cháu vui vẻ vì lần đầu tiên được mời đến nhà bác chơi thôi.
Thiệu Phương Viên lén lén lút lút thò đầu ra khỏi phòng, hỏi Tiểu Quỳ:
Mẹ, có phải chị này học cùng trường với chị con không?
Lam Anh chủ động trả lời:
Không chỉ học cùng trường, còn là cùng lớp cùng ký túc xá nữa. Chị và chị Hổ Phách của em là bạn tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thiếu niên lại đỏ lên, cậu ta vội vàng đóng cửa lại.
Tiểu Quỳ cười nói:
Nó còn xấu hổ nữa chứ. Nghe nói trong lớp có một cô bé xinh đẹp, nó chụp trộm ảnh của người ta, ngày nào cũng ngắm. Hôm qua bác xóa mất của nó, nó còn giận bác cả ngày.
Bà nhỏ giọng nói với Lam Anh:
Tuổi mới biết yêu, nhìn thấy cô gái xinh đẹp là đỏ mặt, cháu đừng để ý đến nó là được.
Hai người cùng lắc đầu:
Chúng tôi bắt trộm giúp thôi.
Nói rồi hai người lôi tên ăn trộm lên, tháo dây giày của hắn ra trói tay hắn lại, một người trong đó gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tài xế làm hết phận sự đi theo Lam Anh, xuyên qua đường phố, xuyên qua ngã tư đường, đợi đèn đỏ, đuổi theo cô... Phó Thanh Ly nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế ngủ.
Lam Anh đi ngang qua một cửa hàng bên đường thì dừng bước lại, đi vào mua một cái băng đô có hai cái tai mèo đáng yêu hình tam giác, như vậy lúc rửa mặt tóc sẽ không bị ướt. Cô trả tiền, xách một cái túi nhỏ đi ra. Đường phố đông người náo nhiệt, cô không chạy bộ nữa mà dừng lại đi chậm rãi giống như mọi người.
Lam Anh:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.