Chương 1450


Sau đó cô đi về nhà mình. Hành lang hơi tối, nhưng Lam Anh đã quen với bóng tối nên cô chẳng hề sợ hãi. Lúc đi đến cửa phòng, cô lấy chìa khóa r8a chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa đã mở.

Lam Anh bình tĩnh đứng trước của một lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Một bóng người đang hút t3huốc lá ngồi trên ghế sofa. Mùi thuốc bao trùm cả phòng. Lam Anh đóng cửa lại, định bật đèn nhưng hắn không cho.
Tiếng đóng cửa vang lên trong căn phòng tối đen, mùi máu tanh nồng nặc trong sự tĩnh lặng đáng sợ.
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi tìm đến công tắc đèn, bật đèn lên. Máu bắn đầy trên giường và trên mặt đất, vũ khí trong tay đầy vết máu chưa khô, cô thở dài một tiếng, nắm chặt tóc.

Anh cũng vậy, cho nên Lam Anh, em có thể thoát được anh sao?

Lam Anh nắm chặt dao trong tay. Phó Thanh Ly chỉnh sửa xong quần áo, cài từng cái cúc áo trong mùi máu tanh rồi đi ra ngoài.
Hắn lảo đảo đứng lên, 9dụi tàn thuốc lên bàn, bước đến chỗ cô. Lam Anh bị sự áp bức lớn mạnh của hắn ép lui về phía sau lưng chạm vào cửa,
Huấn luyện viên.
Sống lưn6g cô lạnh toát, hơi thở quen thuộc mang theo khí lạnh ép cô không còn đường lui. Phó Thanh Ly chống tay lên của, giam cô vào giữa hắn và cửa. H5ắn cúi đầu chặn môi cô lại. Trong bóng tối, hắn liếc thấy kẽ ngón tay cô lóe lên quét qua phía hắn, hắn nhanh chóng ngăn cản đòn tấn công của cô, nắm chặt tay cô ẩn lên đỉnh đầu,
Lam Anh, em là do anh dạy, không chỉ là bản lĩnh, cơ thể cũng thế...

Cô không từ bỏ, định nhấc chân lên.
Sổ bảy! Về vị trí!
Gần như là bản năng, cô đứng thẳng người lên, hắn khẽ cười một tiếng, bể lấy cô, đá văng cửa phòng ngủ ra, đặt cô lên giường. Trong bóng tối, cô bị hắn chiếm đoạt, cơ thể giống như bị bổ ra. Mặc kệ hắn nói gì, làm gì cô cũng không phản kháng. Động tác trừng phạt khiến cô đau đớn, nghiến chặt răng cố lần mò chuối dao ở dưới gối. Đợi lúc Phó Thanh Ly phát ra âm thanh thỏa mãn, buông lỏng cảnh giác, cô nhanh chóng chớp cơ hội vung dao đển. Máu bắn lên mặt Lam Anh, Phó Thanh Ly đã lùi đến cuối giường.
Lam Anh, anh rất vui, bao nhiêu năm như vậy mà em không hề lơi lỏng, rất tốt.
Giọng Lam Anh run rẩy:
Huấn luyện viên, bây giờ tôi là người tự do. Anh không có quyền như vậy với tôi... tôi đã sớm không còn là Lam Anh năm đó nữa rồi.

Cô chậm rãi ngồi xuống đất, co chân lên, ôm lấy cánh tay mình, vùi đầu vào đùi. Cô duy trì tư thế như vậy rất lâu, cho đến lúc cô cảm thấy chân mình đã tê rần mới đứng lên. Cô thay ga trải giường, lau vết máu trên sàn, tắm rửa thật lâu.

Dòng nước ấm áp chảy lên mặt hòa vào cả nước mắt cô. Cô đã quyết định sống thật tốt, bắt đầu lại mọi thứ, đã qua lâu như vậy rồi, tại sao hắn lại đột nhiên muốn đến phá vỡ sự cân bằng này? Tang Cung theo dõi cô còn chưa đủ sao? Hắn muốn đích thân đến hủy diệt tất cả những gì cổ có bây giờ, có đúng không? Có phải muốn cô xóa đi chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng giữa hai người không? Có phải cứ phải khiến hai bên vỡ đầu chảy máu mới thôi đúng không? Cô mím môi, lau nước mắt, bình tĩnh lại. Cô thật sự muốn nói thẳng tất cả với Cung Ngôn Đình, nếu không đây là sự bất công lớn nhất đối với anh.

Hôm sau, tan học cô chủ động hẹn Cung Ngôn Đình. Anh xuất hiện đúng hẹn ở cổng trường đại học Thanh Thành, nhìn thấy Lâm Anh từ xa đã cười với cô, đi qua đón cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.