Gửi người đàn ông ra đi đã mười năm


Số từ: 839
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Ba đã đi được mười năm rồi, không ngắn cũng chẳng dài, một thập kỷ trôi nhanh như chớp mắt. Con giờ đây cũng chẳng còn là đứa bé thơ dại ngày nào. Vào đêm con hay tin ba đi cho đến khi tiễn ba về nơi đất lạnh chỉ vỏn vẹn ba mươi sáu giờ đồng hồ ngắn ngủi, ba mươi sáu giờ khiến cả cuộc đời con cho đến tận thời điểm này vẫn chưa thể buông bỏ những điều mình chứng kiến, mặc dù tất cả đã lùi lại như một phần ký ức thuộc về cuộc đời của riêng con.
Trong suốt quãng đường dài vắng ba, người ra có thể làm đau con bằng mọi cách nhưng khi đau thật sự thì con lại không bao giờ rơi một giọt nước mắt. Vậy mà con vẫn khóc tức tưởi như một đứa trẻ chỉ cần có ai đó nhắc về ba, vừa khóc vừa đau, con thừa nhận ba chính là điểm yếu của mình.
Ba à, mẹ đã thôi giận ba từ lâu rồi. Chắc là ba biết, con cũng biết, mẹ yêu ba nhiều đến chừng nào. Nhờ mẹ mà con hiểu rằng tình yêu thật sự là điều có tồn tại. Nó tồn tại kể cả khi hai người đã thôi bước cùng nhau, thôi nhìn thấy nhau, nhưng vẫn từng ngày từng giờ nhớ về nhau một cách tôn thờ. Ba đi rồi nhưng tình yêu mà mẹ dành cho ba vẫn không ra đi, ngược lại mẹ đã nuôi dưỡng nó bằng kỷ niệm với ba trong những ngày xưa cũ, mẹ kể cho con nghe về ba mỗi ngày, đến mức con tin rằng ba vẫn còn ở đâu đó, chưa bao giờ ra đi, chỉ là một chuyến công tác quá dài và đã quá lâu ba chưa có dịp về thăm nhà. Thú thật mười năm qua con và mẹ vẫn tự lừa dối bản thân mình như thế, để tiếp tục sống.
Con từ lâu đã thay ba chăm sóc cho mẹ, bảo vệ mẹ, con là một "thằng con trai" mạnh mẽ trong nhà, ba có thấy không? Con bằng mọi giá xử lý hết những kẻ làm mẹ buồn, bất kể đúng sai con phải lao vào chiến đâu trước khi suy nghĩ chuyện gì sẽ tiếp diễn phía sau, con xử lý thẳng tay luôn ba à. Vâng, con chém gió. Chủ yếu con giết bằng mồm là chính. Vì chém gió là nghề của con, con nói làm sao mà khiến cho người ta phải cảm thấy muốn ăn thật nhiều bánh mì để tự tử tạ lỗi với mẹ. Tất nhiên cũng có lúc tai nạn nghề nghiệp, gặp đứa cao thử nó vỗ mồm lại, con ức quá chỉ muốn đập đầu vào gối chết cho xong.
Hai mươi tuổi, con lên xe hoa. Con nghĩ rằng đã tìm được người đàn ông để thay thế ba làm trụ cột trong gia đình, che chắn cho nhà mình qua những ngày dông tố. Rồi đến một thời điểm con đã nhận ra rằng, không ai có thể thay thế được ba, vì ba yêu con vô điều kiện và vô hạn. Còn người ta, yêu con có điều kiện và tình yêu đó vốn dĩ chỉ là hữu hạn.
Có một lần con ra Hà Nội, trong vòng tay bạn bè giữa lúc con gặp chuyện không vui, con nói nhớ ba, mọi người đều ngạc nhiên rất nhiều, không hiểu vì sao, chỉ có con hiể, vì nếu ba còn bên con thì bất cứ điều gì làm con buồn, ba sẽ san bằng nó. Trời sập xuống ba cũng sẽ chống lên cho con và nếu cả thế giới quay lưng với con thì ba sẽ châm lửa đốt cả thế giới.
Mẹ nói, rồi một ngày nào đó con sẽ tìm được một người đàn ông yêu con như tình yêu mà mẹ đã dành cho ba. Và con tin vào điều đó.
Ngày nhỏ mỗi lần đi học bị bạn đánh, con gái nhỏ chạy về khóc òa với ba, có lần ba nói: "Nín đi, con mà khóc thì không phải con ba. Hoặc là đánh lại nó, hoặc là lau nước mắt đi rồi sống tốt hơn nó!" Từ đó con thôi khóc. Kể cả khi phải một mình chống chọi với cuộc đời này.
Một trích đoạn thơ ngắn con đọc được trong nhật ký mẹ đã viết:
"...Mười năm, tuổi xuân đã mất
Mười năm, người còn đó không
Vẫn cười tươi như lúc trẻ
Hay người đã hóa hư không?
Nhà mình trở nên vắng vẻ
Mười năm, nay con đã lớn
Giận hờn nhau nữa mà chi
Hãy về bên tôi một lát
Mừng con ngày lễ Vu Quy!
Mười năm, nay tôi đã khóc
Tiễn người, lần cuối trong đời
Người đã lìa xa cõi tạm
Rồi ta cũng gặp nhau thôi..."
- Con gái của ba -
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cứ bình tĩnh! (Keep Calm).