Chồng cũ
-
Cứ bình tĩnh! (Keep Calm)
- Tuệ Nghi
- 1301 chữ
- 2020-05-09 01:20:01
Số từ: 1291
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Ba giờ sáng, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ cửa sổ phòng tôi. Dưới đường, những tiếng xe hiếm hoi qua lại, khu phố giờ này đã ngủ yên, chỉ có chị là thức với những hoài niệm, cô đơn và sự ngổn ngang đông đặc trong lòng không có nút thắt nào gỡ bỏ được.
Sau ngày đó, chị dường như không thể mở lòng mình với bất cứ ai. Mặc dù cũng đã thử tìm hiểu vài người, nhưng chỉ là những cơn ngộ nhận vì vội vã trốn chạy nỗi cô đơn. Cô đơn là thứ cảm giác đáng ghét, thứ vật thể vô hình đáng sợ, càng chạy trốn nó càng đuổi theo, bám riết không buông. Lần nào chị cũng thua cuộc trong trò chơi đuổi bắt với sinh vật tên là "cô đơn" ấy.
Đôi lần tôi hỏi, chị cứ sống một mình như thế có buồn không? Chị chỉ im lặng không nói. Những người mà chị gặp, người thì thô lỗ cộc cằn, người thì ngọt ngào quá mức, nhưng chẳng thể che giấu đi chiếc đuôi cáo đang ngoe nguẩy đằng sau. Ai bảo đàn ông thì không biết lợi dụng, không biết dựa vào đàn bà để đạt được mục đích? Rồi thì dăm người đến với chị vì tò mò, háo thắng, hiếu chiến và khát khao chinh phục nhưng thấy khó quá thì rút lui, bởi họ có chân thành đâu để mà kiên nhẫn.
Đềm về, không chọn lấy một người để đón đưa, chị tự đưa mình về trên con đường đã đi lại cả vạn lần mà lần nào cũng thênh thang như thế. Radio văng vẳng khúc hát mà vợ chồng chị đã từng nghe cùng nhau những đềm về muộn.
Chị bất giác mỉm cười lau nước mắt.
của chị ngày xưa, chẳng bao giờ nói lời làm chị đau đớn, mọi cuộc cãi vã dường như chỉ mình chị khơi mào, rồi mình chị độc thoại. Anh ấy thường cười xòa, hoặc là ra ngoài đi dạo, hoặc là ôm lấy chị rồi bảo rằng: "Em đừng gào lên nữa, đau họng không mua thuốc được đâu, giờ này muộn rồi."
của chị ngày xưa luôn là người làm lành với chị mỗi khi chị dỗi, luôn biết vì sao chị giận và luôn cố gắng để chị không bất an. Một cái chau mày của chị cũng làm anh cuống lên, dùng tay di di lên trán chị để đôi lông mày giãn ra. Vừa di vừa xuýt xoa: "Em thôi chau mày đi vợ ạ, mặt em già đi bao nhiêu, xem này." Rồi họ bật cười ôm lấy nhau.
của chị ngày xưa luôn biết chị mệt và ốm, là người sẽ nhắc nhở chị uống thuốc, ăn cơm, hỏi chị có mệt không, sữa tắm chị hết cũng là anh mua, dầu gội hết cũng là anh lo, sống với anh là những năm tháng ỷ lại và hậu đậu của một người vợ chẳng bao giờ cần trưởng thành. Năm năm có lẻ, những lần anh to tiếng với chị chỉ đếm trên đầu ngón tay, họ gần như không cãi nhau.
của chị là người có thể ngồi xuống nói chuyện với chị những lúc bế tắc trong công việc. Khi đã mệt nhoài với những tranh đấu ở đời, chị về bên anh ấy, họ ngồi với nhau ở tiệm cà phê nhỏ cuối phố, những ngày mưa rào ướt đẫm bờ vai.
Và rồi sau những cố gắng, họ quyết định buông tay nhau.
Lặng lẽ.
Đớn đau.
Nuối tiếc.
Thêm hai năm nữa trôi qua kể từ ngày chị cương quyết ly hôn chồng, mặc cho anh khổ sở van xin chị đừng đi, tôi vẫn cảm nhận được rằng những năm tháng đó không thể nào phôi phai được trong lòng chị. Chị từng tâm sự với tôi rằng, mỗi lần gặp một người đàn ông khiến chị phải nghĩ suy chau mày, chị lại nhớ về chồng cũ và tự nhủ rằng: " của mình không như thế."
Ấy vậy mà chị vẫn cương quyết ra đi, cương quyết song song trên hai con đường với người đàn ông mình từng coi là tất cả. Họ đều biết trên chặng đường phía trước sẽ thật khó để tìm lại được bình yên lần nữa, tìm lại được một người có thể khiến họ thôi so sánh khi nghĩ về nhau.
Chị nói sau khi quyết định vĩnh viễn buông tay nhau, chị giờ đây chỉ nhớ những gì tốt đẹp nhất.
Những đớn đau, chị đã quên đi từ lâu rồi.
Đôi khi con người ta cứ mãi loay hoay trong những dấu hỏi rất lớn, yêu nhau nhiều đến thế, đối đãi với nhau tốt đến thế, mà sao người đàn ông vẫn có thể dối gian? Phải chăng đó là thứ bản năng của giống loài? Hay là một lý do nào khác?
Tôi không hiểu, chị cũng không hiểu, nhưng tôi biết có một người hiểu rõ nhất, đó chính là chồng cũ của chị.
Ngày chị biết cô nữ sinh đó đang mang thai con anh ở tháng thứ sáu, chị không một lời chì chiết, không một câu đay nghiến cũng chẳng buồn hỏi tại sao. Lẳng lặng thu xếp mọi thứ, chị nhường lại người đàn ông tối qua còn nằm cạnh mình cho một người đàn bà khác. Lỗi ở chị đã chẳng thể sinh cho anh một đứa con? Hay lỗi ở anh đã sớm bội bạc quên vạn lời thề hứa?
Chị nói chỉ cần nhớ những điều đã từng khiến chị yêu người đàn ông đó, những điều khiến chị tin rằng quyết định của chị ở một thời điểm nào đó là đúng. Còn lại mọi thứ, chị đã quên cả rồi.
Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều những đôi yêu nhau, những cặp vợ chồng, khi chia tay đều lời qua tiếng lại. Người mắng: "Cô chẳng còn đáng một xu với tôi!" Kẻ chửi: "Anh là thằng khốn nạn tồi tệ nhất tôi từng biết!" Mục tiêu của cả hai là làm nhau đớn đau, để bản thân mình là người thắng cuộc, nhưng vô hình họ không biết rằng đó lại chính là tự tát vào mặt mình, họ thắng đối phương nhưng không thắng được chính bản thân. Miệt thị đối phương để làm gì? Như vậy là khẳng định bản thân kém cỏi, đi yêu thương kẻ chẳng đáng một xu hay một kẻ đốn mạt? Như thế thì có làm bản thân mình hơn được một xu không? Vì ở đời chẳng phải người ta vẫn thường bảo nồi nào úp vung ấy đó sao?
Ngày cưới anh, chị rủ tôi ra một quán cà phê ven hồ ngồi, rít hết điếu thuốc và nhả khói, chị nhìn tôi cười buồn chẳng nói lấy một câu.
Chồng của chị, giờ mãi mãi sẽ là của một người không phải chị. Tôi vẫn luôn ám ảnh đôi mắt buồn mênh mang ngày hôm đó, tôi cảm nhận được nỗi đau đến tuyệt vọng của chị. Nhưng kể từ ngày chia tay anh, tôi chưa từng thấy chị khóc.
Chưa từng, dù chỉ một lần...
Đàn bà, đau quá thì sẽ buông. Trái tim càng đau lại càng lạnh. Chẳng ai hiểu được họ nghĩ gì mà họ cũng chẳng cần ai hiểu. Đôi lúc chỉ cần im lặng để lắng nghe nỗi đau chảy róc rách trong từng tế bào, len sâu từng ngóc ngách.
Buông tay nhau một lần, nỗi đau mang một đời.