Món quà trời ban


Số từ: 1010
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Cách đây hai năm, mình nhận được một inbox rất dài qua Facebook, câu chuyện tình yêu như hàng vạn câu chuyện giữa thế giới đầy biến động này. Cô gái hai mươi lăm tuổi, yêu chàng trai rất sâu đậm, họ nói về tương lai cũng nhiều, thề hẹn cũng nhiều, tưởng chừng như sẽ đi được với nhau đến cuối con đường.
Lúc chị biết mình có thai được gần bốn tháng thì anh kia hứa sẽ cưới nhưng rồi nhạt dần đi chỉ trong hơn một tuần sau khi chị báo tin. Như sét đánh ngang tai, chị biết anh yêu người khác, chóng vánh vô cùng. Vài lần nhùng nhằng cố gặp, cuối cùng anh kia cũng nói một câu: "Em bỏ đi, anh chưa sẵn sàng cưới!"
Chị hỏi mình: "Em ơi, chị có nên đi bỏ để làm lại từ đầu không em?"
Thú thật, mình mất ngủ cả một đêm sau khi đọc xong inbox này. Lúc đó mình cũng mới hai mươi tuổi, vừa lập gia đình, dẫu gì cũng chưa dám khuyên lơn những điều liên quan đến cả cuộc đời người khác. Nhưng không hiểu sao sáng hôm sau mình trả lời chị vỏn vẹn một câu:
"Hãy làm lại từ đầu, cùng với con của chị!"
Rồi chị tâm sự với mình nhiều hơn, mình với chị bắt đầu trao đổi qua điện thoại, chị kể cho mình nghe về bản thân, về hoàn cảnh gia đình, thỉnh thoảng không biết vô tình hay cố ý mà chị kể về kỷ niệm giữa chị với người đàn ông đó hồi còn yêu nhau, kỷ niệm ngọt ngào một thời mà bây giờ nghe nghẹn đắng.
Chàng trai kia đưa cho chị một triệu rưỡi, đưa trong hai lần, một lần một triệu và một lần năm trăm nghìn, để chị đi "giải quyết". Mình bảo chị đừng cầm, bỏ vào phong bì thật đẹp và gửi lại cho người yêu hiện tại của người đàn ông đó đi, bên ngoài phong bì ghi rõ: "Tiền bỏ con". Làm xong thì cắt đứt mọi liên lạc, không dây dưa gì nữa.
Chị làm theo thật.
Thỉnh thoảng đi làm về ghé qua khu nhà trọ chị ở, mang cho chị hộp sữa, dúi vội ít tiền dù lần nào chị cũng lắc đầu không nhận, nói vẫn còn. Mình hay kể chuyện tích cực cho chị nghe, mấy câu chuyện tình yêu thời xưa, thời thư tay mà yêu nhau đến sỏi đá cũng mòn, để lòng chị mềm lại, để thôi oán hận, thôi mất niềm tin. Con người ta không thể làm lại từ đầu nếu như trong lòng còn mang nhiều oán trách với những gì đã cũ, những câu chuyện đã qua và những nỗi đau đã thuộc về quá khứ.
Ngày chị sinh, mình đi công tác. Ba má chị ở quê chạy lên, sinh xong người đầu tiên chị gọi điện là mình, nghe đứa nhỏ khóc oe oe mà mình có cảm giác khó tả lắm, hai chị em khóc nức nở qua điện thoại. Khóc vì mừng, khóc vì hạnh phúc.
Cuộc sống bộn bề nhiều biến động, mình cũng bị cuốn đi với guồng quay của công việc, của vật đổi sao dời. Hai chị em thỉnh thoảng mới gọi cho nhau một cuộc điện thoại để mình biết rằng chị và con vẫn ổn. Con trai chị cứng cáp hơn, chị xin được việc ở một công ty dược với mức lương ổn định đủ nuôi sống hai mẹ con giữa Sài Gòn hoa lệ này, cuộc sống đã dễ thở hơn xưa.
Hôm qua, chị gọi hẹn mình đi ăn trưa. Đúng là gái một con trông mòn con mắt, chị đẹp quá chừng, sóng gió đi qua để lại một mặt hồ thu phẳng lặng không gợn sóng. Dù còn âm ỉ đau thì đó cũng chỉ là nỗi đau đã cũ, để nhắc nhở có một thời ta từng dại khờ như thế, để trân trọng hơn những thứ ta đang có.
Một anh Việt kiều đang theo đuổi chị, hai người gặp nhau khi anh hồi hương thăm gia đình, anh rất thương con trai của chị, nhìn anh tập ngồi tập đứng cho con mình mà chị ứa nước mắt, con nào mà không cần có bố? Anh nói, chỉ cần chị gật đầu, anh sẽ cố gắng lo chu toàn đón hai mẹ con sang bên kia để ổn định cuộc sống mới, anh nói anh chẳng giàu có gì nhưng anh đảm bảo anh không bao giờ để chị phải khổ. Ở nơi anh có tình thương và sự bao dung, kiên nhẫn, dịu dàng và thấu hiểu. Chị tính nếu qua với anh, anh chị sẽ mở tiệm cơm Việt Nam nho nhỏ rồi vợ chồng dựa vào nhau mà sống bình yên, bỏ lại sau lưng những phũ phàng, đắng cay và lừa dối.
Cuộc sống này vốn nhiều thăng trầm, qua cơn bĩ cực đến hồi thới lai. Ông trời không bao giờ cho ai tất cả nhưng cũng chẳng lấy đi của ai tất cả. Người đàn ông hôm nay còn là của mình, ngày mai có thể là của người khác, nhưng đứa con sẽ là của mình mãi mãi. Vì vậy nhưng cô gái đứng trước sự lựa chọn bỏ hay giữ đứa trẻ được tạo ra trong bồng bột thì hãy suy nghĩ một điều rằng: "Tại sao lại vì một người đàn ông không thuộc về mình mà chối bỏ đi món quà quý giá vốn dĩ là của mình, thuộc về mình mà ông trời đã ban cho?"
Đừng ngại hai chữ dư luận bởi vì ai cũng có quyền lựa chọn một trong hai cách sống. Hoặc để dư luận đạp lên đến chết hoặc đạp lên dư luận mà sống.
Các bạn ạ, dư luận không đau thay mình, không sướng thay mình cũng như không đói no cùng với mình được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cứ bình tĩnh! (Keep Calm).