Chương 1436: Trừng phạt? không, gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 804 chữ
- 2022-02-09 03:13:42
Trời ơi, sao cô ta lại gặp phải chiến hữu tốt như thế này chứ! Diệp Tuệ Văn thở mạnh một hơi, dứt khoát, nghiến răng nói:
Cô nói đi, cô muốn đền bù thế nào!
Nhiếp Nhiên thấy cô ta
hiểu chuyện
như vậy, cười híp mắt nói:
Sắp đến trưa rồi, cô giải quyết để ăn.
Diệp Tuệ Văn nghi ngờ chiến hữu này rốt cuộc là tới khảo hạch hay là tới du lịch.
Từ tối hôm qua đến bây giờ không đi một chút nào, một ngày ba bữa thì không bỏ bữa nào cả.
So với mình đói ba ngày, có phải cô ta quá hạnh phúc rồi không?! Diệp Tuệ Văn vô cùng buồn bực trong lòng, nhưng lại không làm sao được, ai bảo mình thật sự có lỗi chứ? Cô ta cúi đầu, uể oải nói:
Được, tôi sẽ đi ngay.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta đi về phía con sông, cô thuận tay rút con dao cắm trên mặt đất ra, tìm lá cây lau sạch sẽ, sau đó cũng đi ra ngoài, tìm một ít cành cây mang về nơi che chắn.
Cành cây rất ướt, nhất định phải hở khô mới có thể dùng, nếu không sẽ làm người ám khói.
Cô xếp hàng cành cây ra, đặt ở bên cạnh đống lửa.
Thời gian tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Trong tiếng mưa lớn như vậy, tất cả mọi thứ dường như đều bất động.
Nhiếp Nhiên ngồi im trong nơi che chắn của mình, thỉnh thoảng thêm một hai cành cây vào lửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng người bắt cá cũng quay về.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy Diệp Tuệ Văn đội mưa to gió lớn đi từ phía xa đến, trong tay...
là hai con cá còn nhỏ hơn tối hôm qua.
Lúc cô ta cầm cá vào, Nhiếp Nhiên nhíu mày một cái, Diệp Tuệ Văn biết cô đang chê mình bắt cá không to bằng con buổi sáng.
Thật ra lúc bắt hai con cá này cô ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
Tôi đã rất cố gắng tìm rồi, nhưng nước thật sự quá đục, không thể thấy rõ.
Cô ta yếu ớt giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Nhiên thì lại nhịn cảm giác đói bụng, nói:
Cùng lắm thì hai con này cho cô hết không được sao?
Nhiếp Nhiên nhận lấy hai con cá kia, thuần thục đánh vảy cá, lúc lấy nội tạng, cô không ngẩng đầu lên mà nói:
Vào đi.
Diệp Tuệ Văn đang suy nghĩ hai bên đã không ai nợ ai rồi, định rời đi thì lại ngẩn ra.
Cô ta cảm thấy có lẽ là mình đói rồi cho nên nghe nhầm.
Tiếng Nhiếp Nhiên lại vang lên,
Nếu đã đền bù rồi thì chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai, theo công mà luận thưởng, chỗ này có một nửa của cô.
Diệp Tuệ Văn lề cơ thể lạnh giá cùng nước mưa đi vào, ngồi ở bên cạnh đống lửa, vừa cởi quần áo ướt sũng vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
Cô thật là kỳ cục.
Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, liếc cô ta một cái.
Diệp Tuệ Văn vừa tiếp xúc với ánh mắt kia, lập tức cảnh giác nói:
Tôi đã hết nợ cô rồi, tôi có quyền ở đây, đây là cô nói, cô đừng hòng đuổi tôi!
Tôi chỉ muốn hỏi cô là tôi kỳ cục chỗ nào.
Nhiếp Nhiên cúi đầu xiên hai con cá kia lên cành cây.
Con người cô hoặc là không nói một chút tình cảm nào, hoặc là công tư rõ ràng đến mức ngay cả tình nghĩa cũng có thể phân biệt, như vậy còn không kỳ cục à?
Nhiếp Nhiên đặt cành cây xiên hai con cá nhỏ vào trong tay Diệp Tuệ Văn, dựa ra phía sau, lại nhắm mắt nghỉ ngơi,
Tôi chỉ không muốn nợ người khác, cũng không muốn người khác nợ mình.
Tôi cứu cô thật sự là có mục đích, nhưng nếu đã hứa rồi thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức.
Mà cô lừa gạt tôi, giở trò khôn vặt trước mặt tôi, tôi cũng sẽ khiến cô trả lại cả vốn lẫn lãi cho tôi.
Diệp Tuệ Văn nghe thấy cô thản nhiên giải thích, cũng không phản bác.
Cho nên mới nói cô kỳ cục, giống như không có vui buồn gì đặc biệt.
Không giống con gái bình thường, ghét một người sẽ ghét đến cùng.
Cô ta lật cá, nhỏ giọng nói.
Ừm, cho nên yên lặng cảm ơn tôi trong lòng đi, nếu không bây giờ cô chỉ có thể đội mưa to đi trên đường thôi.
Diệp Tuệ Văn cạn lời.
Người này thật đúng là...
khó diễn tả.
Mưa bên ngoài rơi tầm tã.