Chương 1437: Trừng phạt? không, gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi



Vậy tại sao...
Cô ta buột miệng muốn chất vấn, nhưng chất vấn đến một nửa thì dừng lại.


Tại sao không nói cho cô biết à?
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nói nốt thay cô ta.


Được rồi, cô không nói cho tôi là đúng, đây là khảo hạch, cô không có lý do giúp tôi hết lần này đến lần khác.
Diệp Tuệ Văn đã hiểu rồi.

Bọn họ vốn đang cạnh tranh với nhau, Nhiếp Nhiên có thể giúp cô ta tránh khỏi một lần bị loại đã là không tệ rồi.

Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên,
Cố rất biết nghĩ đấy.

Dù sao tôi cũng là lính cũ ở lớp 6, cho dù không thường xuyên tiếp xúc với cô thì ít nhiều biết tính cách của cô.
Diệp Tuệ Văn nghiêm túc nướng cá.


Tính cách tôi thế nào?

Tự đại, không có ý thức tập thể, còn chống đối sĩ quan huấn luyện, không có quy củ...
Nhiếp Nhiên thấy cô ta
thành thật
nói một tràng như vậy, sau đó lạnh lùng nhắc nhở,
Nói không tốt, con cá này tôi không cho cô đâu, tôi ăn hết.
Diệp Tuệ Văn hơi dừng tay lại, ánh mắt lập tức sáng lên,
Thật hay giả thế?
.

Đã mấy bữa cô ta chưa ăn gì rồi, hai con cá này đối với Nhiếp Nhiên mà nói có thể có cũng được không có cũng được, nhưng đối với cô ta mà nói thật sự là một bữa cứu mạng.

Nếu Nhiếp Nhiên dám lấy đồ ăn dụ dỗ cô ta mà còn không thực hiện, cô ta đói sẽ liều mạng thật.

Ánh mắt sáng ngời kia khiển Nhiên ngẩn ra,
Thật.

Mặc dù cô có những tính cách này nhưng cô không phải là người thấy chết mà không cứu, hơn nữa còn định cho tôi ăn cá, chứng minh cô vẫn rất có tinh thần đồng đội.
Từ đầu tới cuối cô ta đều nhìn chằm chằm con cá trên cành cây, dáng vẻ giống như không phải đang nói chuyện với Nhiếp Nhiên mà là đang nói với hai con cá vậy.

Có lẽ là phát hiện mình nhìn chằm chằm cá quá chuyên chú, lúc này cô ta mới quay đầu lại, bồi thêm một câu,
Như vậy được rồi chứ?



Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, cô thực hiện câu này rất triệt để.
Nhiếp Nhiên cảm thán một câu rất đúng trọng tâm, sau đó phất tay như cho qua,
Ăn đi.
Chưa từng thấy ai trở mặt như kịch hát Tứ Xuyên vậy.

Có sự cho phép của Nhiếp Nhiên, cô ta lập tức cầm con cá đã nướng chín xuống, không lo bỏng mà nhét thẳng vào trong miệng.

Cô ta vừa thổi vừa nhai.

Cuối cùng còn không quên đưa con cá còn lại trên cành cây qua,
Này, còn một con của cô.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta thật sự đói đến phát điên rồi, dáng vẻ hận không thể nuốt cả xương xuống khiến cô lắc đầu, nói:
Không cần, cô ăn đi.

Cho tôi hết à?
Diệp Tuệ Văn vẫn đang thèm thuồng, ngạc nhiên hỏi lại.


Không cần cảm động nhìn tôi như vậy.

Nếu như con cá nhỏ tối hôm qua là ranh giới cuối cùng của tôi thì con cá này đã vượt quá ranh giới cuối cùng của tôi rồi, cô tự ăn đi.
Trong lời nói của cô vẫn ghét bỏ như thường.

Nhưng sự chán ghét không chút che giấu kia với Diệp Tuệ Văn đã đói rất lâu mà nói lại cảm thấy có ý khác.

Cô ta lặng lẽ gặm con cá nhỏ còn lại, mồm miệng lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Thật ra vứt cái quy tắc làm người kỳ quái của cô đi, cô vẫn rất tốt.
Nhiếp Nhiên dịch lại gần nói với cô ta:
Vậy sao? Vậy lần sau tôi trực tiếp cắm dao vào chân cô, nói không chừng cô sẽ yêu tôi đấy.
Diệp Tuệ Văn bị kinh sợ vội vàng dịch sang bên cạnh mấy bước, duy trì một khoảng cách với Nhiếp Nhiên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.