Chương 1466: Về nhất? - đánh hội đồng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 479 chữ
- 2022-02-09 03:13:46
Như vậy khiến Nhiếp Nhiên muốn nói gì cũng khó.
Kiểu tiếp xúc này khiến Nhiếp Nhiên càng đau đầu.
Cô không hi vọng Uông Tư Minh quá chú ý vào co.
Dù sao tương lai anh ta cũng sẽ phải đứng về phía ba anh ta, tức là đứng về phía Nhiếp Thành Thắng.
Vậy thì bọn họ chính là kẻ thù rồi.
Nếu đã làm kẻ địch thì hà tất phải gần nhau, như vậy chỉ làm Uông Tư Minh khó xử.
Chị bằng ngay từ đầu đã là người dưng, vậy thì tương lai, lúc vung dao mới không do dự, không lưu tình.
Nhưng, nghĩ tới điểm này, có lẽ Nhiếp Nhiên không phát hiện ra rằng trong đầu mình toàn thâm suy nghĩ cho Uông Tư Minh.
Nếu là Số 1 trước kia, cô nhất định sẽ không từ thủ đoạn để lôi kéo Uống Tự Minh, thậm chí xúi giục quan hệ giữa hai nhà, cuối cùng cô sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Có lẽ là giống như lời cố nói với Thiên Dạ lúc trước.
Suy nghĩ của họ về cổ quá đơn thuần, quá tốt, đến nỗi khiến cô không thể có ý đồ xấu với họ được.
Một Cổ Lâm đã đủ lắm rồi.
Cô không muốn Uông Tư Minh trở thành Cổ Lâm thứ hai.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng của Uông Tư Minh đi xa dần, sau đó đứng dậy, đi về phía nhà ăn.
Đã là trưa của ngày thứ bảy, có một tốp binh sĩ tiên phong về đích đúng giờ.
Về cơ bản đều là người của lớp 1, lớp 2 và lớp 3, tinh thần trạng thái nhìn có vẻ không tệ.
Vì trong thời gian này thường có mưa lớn đột ngột, rất nhiều đường bị đứt đoạn nên phạm vi được thu nhỏ thì sẽ rất dễ gặp được chiến hữu.
Tới tối, càng nhiều người lũ lượt về đích hơn.
Nhưng trạng thái khác xa so với buổi trưa, có người còn bị thương, dìu lẫn nhau để đi tiếp, có người thì lết tấm thân còn chút sức lực để đến được điểm đích.
Nghiên Tịch và người của lớp 6 cũng ở trong hàng ngũ này.
Đảm binh sĩ nữ bọn họ đã trải qua hàng loạt các kiểm tra của bác sĩ mới được đi tới nhà ăn.
Ai nấy đều mấy ngày rồi không ăn cơm, lúc nghe thấy nhà ăn, chân đi như có gió thổi.
Trời, cuối cùng cũng được ăn cơm, tôi đã ăn rêu xanh và lá cây cả tuần nay rồi, thỉnh thoảng mới bắt được hai con cá còn nhỏ hơn cái nắm đấm, bây giờ cho tôi một cái đầu bò tôi cũng có thể ăn hết được.
Một binh sĩ nữ đứng cạnh Nghiên Tịch vừa đi vừa nói.
Một cái đầu bò? Cậu mơ à! Bây giờ tôi chỉ cần một bát cơm trắng là đã cảm thấy mãn nguyện rồi.