Chương 1468: Về nhất? - đánh hội đồng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 731 chữ
- 2022-02-09 03:13:46
Dùng hai chữ thảm hại cũng không thể hình dung được bộ dạng hiện tại của Lý Kiêu.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cưới hỏi:
Cậu đang so xem ai nhiều bùn đất hơn sao?
Bên ngoài hết nước rồi, tôi tới lấy nước.
Lý Kiêu không để ý tới lời trêu chọc của cô, đi thẳng vào cửa bếp sau nói với bọn họ.
Người của bếp sau nhanh chóng múc cho cô một thùng nước, để cô ra ngoài rửa mặt.
Tới lúc Lý Kiêu quay lại thì Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường cũng đi vào với dáng vẻ đầy bùn.
Nhìn kìa, không phải điều về hết rồi sao?
Nhiếp Nhiên nói với Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc thấy bọn họ ai nấy đều lành lặn, lúc này mới yên tâm,
Các anh có thể về đúng giờ là quá tốt rồi, mau đi gọi cơm đi.
Ừm, đi ăn sớm đi rồi về nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên cũng tùy ý nói.
Chị Nhiên, chị ăn cơm xong không đi nghỉ sao?
Nhiếp Nhiên khẽ nhếch mép, nhưng còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói không to không nhỏ,
Cô ấy đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, nếu còn tiếp tục nghỉ, sĩ quan huấn luyện sẽ đánh cô ấy
mat.
Nhiếp Nhiên quay ngoắt đầu lại, thấy Uông Tư Minh đứng ở chỗ không xa đám binh sĩ nữ lớp 6, khóe miệng ẩn chứa nụ cười dịu dàng.
Nghỉ ngơi hai ngày rồi?
Hai binh sĩ nữ lớp 6 đưa mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, Trương Nhất Ngải cười lạnh, nói một câu khinh thường,
Thấy chưa, tôi đã nói cô ta được cứu về mà, quả nhiên không sai.
Thể mà cô ta còn có thể nuốt cơm được, nếu tôi được cứu về thì đã trốn trong lều không ra rồi.
Tại sao vậy?
Mất mặt chứ sao.
Màn đối đáp và chế nhạo đó rót vào tai Uông Tự Minh không sót chữ nào, anh ta vờ như không nghe thấy, sau đó vừa cười vừa hào hứng nói:
Hạng nhất, sĩ quan huấn luyện nói cô ăn cơm xong tới phòng y tế giúp một tay, đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, nên vận động thôi.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong lều đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía Nhiếp Nhiên.
Hạng nhất? Còn về đây trước hai ngày! Nghĩ tới đây, mọi người đều hít mạnh một hơi.
Khi tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ kinh ngạc không thôi, lông mày cô khẽ động, thấy Uông Tư Minh rời đi.
Anh ta nói câu này ở chỗ đông người là có ý gì? Hình như là cố ý nói cho đám binh sĩ nữ lớp 6 đã sớm hóa đá ở bên kia nghe thì phải.
Binh sĩ nữ vừa chế giễu Nhiếp Nhiên vỗ người bên cạnh,
Mau, mau véo tôi một cái, tôi sợ mình đang nằm mơ!
Cậu véo tôi đi, tôi còn sợ mình đang nằm mơ hơn đó!
Một đám người đứng đơ ra đó, không biết nên nói gì mới phải.
Trương Nhất Ngải đứng đó tức giận tới mức không còn tâm trạng ăn cơm nữa, quay người ra khỏi lều.
Còn Hà Giai Ngọc thì càng kinh ngạc tới mức miệng thành hình chữ O,
Chị Nhiên, chị về...
về nhất sao?
Cô ta run rẩy giơ một ngón tay lên, muốn tìm người đương sự đích thân xác nhận.
Đúng vậy, về nhất.
Nhiếp Nhiên chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.
Trong lòng Hà Giai Ngọc kích động và phơi phới, không hổ là chị Nhiên mà cô ta sùng bái.
Thân là fan não tàn, hai tay cô ta nắm lại, tâm trạng phấn khích,
Chị Nhiên, em có thể nói bậy một tiếng không?
Nhiếp Nhiên ngước mắt, nghiêm chỉnh lắc đầu,
Không được, phải làm một người văn minh, làm một binh sĩ nữ văn minh, gặp phải chuyện gì đâu phải như tôi, vinh, nhục, không, kinh.
Phụt...! Nếu như có nước trong miệng, Hà Giai Ngọc đã phun ra hết rồi.
Lúc này Hà Giai Ngọc rất muốn nói với Nhiếp Nhiên một câu, chị Nhiên, chị đúng là đã mặt dày miệng lưỡi còn sắc bén.
Nhiếp Nhiên trêu đùa với họ vài câu, không khí cũng thả lỏng hơn, rồi để bọn họ đi gọi cơm.