Chương 1737: Kết cục của kẻ mật báo - nhanh chóng giao dịch
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 586 chữ
- 2022-02-10 09:12:38
Lâu Á cảm thấy cằm mình sắp bị nắn bóp nát rồi, cơn đau dữ dội kia khiến cô ta sợ hãi tột độ.
Không...
Lâu Á liều mạng cạy tay hắn ra, nước mắt lăn dài trên khóe mắt,
Cầu...
xin...
anh...
đừng...
tôi không phản bội anh...
tôi thật sự không phản bội anh...
Đó là một chuyện hiểu lầm...
hiểu lầm...
Trên khóe miệng Đạt Khôn là nụ cười khát máu, lạnh lẽo đến cực điểm,
Hiểu lầm? Được, vậy cô nói xem, là hiểu lầm thế nào?
Tôi...
5
Lâu Á, cô lại dám phản bội tôi.
Đạt Khôn càng siết chặt lấy cổ cô ta hơn, giọng nói lạnh như băng.
Lâu Á hoảng sợ trợn to hai mắt, liên tục lắc đầu,
Không phải thể, Khôn lão đại...
Như6ng, không đợi cô ta hoàn hồn, Đạt Khôn đã bóp chặt lấy cổ cô ta.
Um!
Lâu Á ú ớ, theo bản năng cạy tay hắn ra.
tôi...
tôi...
cầu xin anh...
tha cho tôi một lần đi...
Lâu Á làm việc cho Đạt Khôn nhiều năm như vậy, cũng từng đối mặt với cảnh bị lùng quét đến tận hang ổ, nhưng không có một lần nào giống như lần này, cái chết lại cách mình gần tới vậy.
Không phải cô?
Vẻ mặt Đ3ạt Khôn rất u ám.
Hắn cười lạnh, sau đó dùng sức quãng cô ta đi.
Cô ta thật sự sợ mình sẽ chết, vào lúc này cô ta mới hối hận, hối hận vì tự cho mình là thông minh và tự làm chủ.
Bỏ qua cho cô? Vậy ai bù đắp cho tổn thất của tôi, hả?
.
Lâu Á là con gái, đâu có sức địch lại một người9 đàn ông như Đạt Khôn.
Cô ta bị quăng đập thẳng đầu vào tường, xây xẩm mặt mày, ngay cả lỗ tai cũng ong ong.
Trái tim Lâu Á lập tức chùng xuống, cô ta khó khăn cầu khẩn:
Tôi...
không phải vậy...
tôi...
tôi thật sự không cố ý...
tôi.
Lâu Á bị vẻ mặt hắn dọa cho đầu óc trống rỗng, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói được cái gì.
Đạt Khôn vốn đã bực mình lại tăng thêm lực tay, lạnh lùng tra hỏi:
Nói!
Cơ thể Lâu Á run lên, cô ta khó khăn nuốt nước miếng, sau đó mới lên tiếng:
Tôi...
giết...
tôi...
tôi không biết...
anh có suy nghĩ như vậy, tôi tưởng là...
Thật đấy, tôi thề...
tôi chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội anh...
Đương nhiên tôi tin cô không cố ý, cô ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, sự trung thành của cô, tôi vẫn có thể biết.
tôi thật...
thật sự không cố ý.
không phả8i tôi...
thật sự không phải tôi...
Cô ta nói đứt quãng, đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
tôi tưởng là anh nhất thời mê muội...
cho nên.
Cho nên cô đã âm thầm đi mật báo, tiết lộ hành tung của tôi, đúng không?
Vẻ mặt Đạt Khôn lạnh như băng, tiến tới trước mặt cô ta, gằn từng chữ:
Xem ra những năm qua tôi đối xử với cô quá tử tế, khiến cô có ảo giác cô có có thể tự ý làm bậy rồi.
Lâu Á lắc đầu, một lòng muốn chứng tỏ sự trong sạch của mình,
Không phải thế, tôi...
Nhưng có trung thành thế nào đi nữa cũng có tác dụng gì, sự ngu xuẩn và tự cho là đúng của cô hại tôi tổn thất một khoản tiền lớn như vậy!
Nói rồi hắn siết chặt tay hơn.
nể tình...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.