Chương 1747: Mày bán đứng tao? - mày không bằng hoắc hoành!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 680 chữ
- 2022-02-10 09:12:39
Sau một tiếng kêu thảm thiết, hắn ngã xuống đất.
Đùi hắn bị đạn bắn trúng, đau đến nỗi không bò dậy nổi, chỉ có thể cầu xin Đạt Khôn,
Khôn 8lão đại mau cứu tôi, mau!
Đạt Khôn bắn liên tiếp mấy phát súng về phía cảnh sát đằng xa.
Nghe thấy Hoắc Chử cầu cứu, hắn do dự mấy giây, s3au đó kéo Hoắc Chử từ bên ngoài trương sắt vào.
Hoắc Chử suy tính, dưới tình thế cấp bách, vội vàng nói:
Tôi...
tôi...
tôi có thể cho anh tiền! Cho anh rất nhiều rất nhiều tiền?
Cho tạo tiền?
Đạt Khôn giống như bị thuyết phục, rơi vào suy nghĩ.
Tay Đạt Khôn bị Hoắc Chử nắm chặt, nhất thời không thế nào cướp được cái điện thoại kia.
Nhưng lâu dần, Hoắc Chử vốn bị thương ở chân không có cách nào chạy đi được, cộng thêm không chữa trị kịp thời, máu trên chân không ngừng chảy ra ngoài, đương nhiên không địch lại được Đạt Khôn.
Hai người dây dưa một trận, Đạt Khôn đạp vào ngực Hoắc Chử một cái, sau đó cướp cái điện thoại kia,
Đưa đây cho tao!
Hắn nhanh chóng ẩn mấy cái trên màn hình, lúc hình ảnh trên màn hình chuyển đến mục thanh toán thành công, hắn mới cười hài lòng.
Sau đó hắn ném lại cái điện thoại kia xuống bên cạnh Hoắc Chử.
Tất cả mọi người, lập tức rút lui!
Đạt Khôn hô lên với các anh em.
Hoắc Chử nằm bò dưới đất nghe thấy thế, lập tức cuống lên,
Dẫn tôi theo nữa! Tiền tôi cũng đưa anh rồi, anh không thể bỏ tôi lại được!
Đạt Khôn cười lạnh,
Dẫn mày đi cùng? Mày thấy tao có giống người điên không?
Bây giờ đám người bọn họ rời đi cũng khó khăn, nếu như đưa thêm cả tên què này đi, chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình à.
Hoắc Chử thấy mình đã an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kị9p cảm ơn, Đạt Khôn đã muốn móc túi hắn.
Hoắc Chử đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn vội vàng bảo vệ cái túi chỉ có điện thoại của mình, hô lê6n:
Anh muốn làm gì! Anh buông tay ra!
Hóa ra sở dĩ Đạt Khôn cứu hắn không phải bởi vì tốt bụng, mà là muốn số tiền trong cái điện thoại kia! Chỉ 5cần khoản tiền kia được chuyển đi, Đạt Khôn có thể lập tức rời khỏi nước Z.
Sự do dự này ở trong mắt Hoắc Chử chính là một cơ hội, hắn liên tục gật đầu,
Đúng, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, bao gồm cả ba phần kia nữa, tôi cũng có thể không cần, chỉ cần anh đưa tôi đi, thật đấy, tôi thế! Hợp tác của chúng ta từ đây chia năm năm.
Chỉnăm năm thôi à?
Nghe giọng Đạt Khôn có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này.
Vậy...
bốn sáu? Tôi bốn anh sáu, thế nào?
Hẳn không ngừng vì mình mà thêm tiền, muốn để cho Đạt Khôn đưa cả mình đi.
Chỉ cần tạo đưa mày đi, mày sẽ chia bổn sáu với tao?
Đạt Khôn nhìn hắn từ trên xuống dưới, giống như đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn.
Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần anh đưa tôi đi, tôi sẽ chia bốn sáu với anh.
Chỉ sợ bây giờ tao nói chia ba bảy, hai tám, một chín, mày cũng sẽ đồng ý nhỉ?
Hoắc Chử bị hắn châm chọc như vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Đạt Khôn thấy Hoắc Chử lúng túng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mặc dù có cảnh sát cắt đứt đường tiền tài của hắn khiến hắn rất không dễ chịu, nhưng có thể thấy Hoắc Chử hèn mọn cầu xin mình như vậy, cũng coi như quét hết phiền muộn mấy ngày qua rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.