Chương 1746: Mày bán đứng tao? - mày không bằng hoắc hoành!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 494 chữ
- 2022-02-10 09:12:39
Đạt Khôn thấy tình thế không ổn, lập tức hô lên với đám thuộc hạ:
Chạy mau!
Sau đó hắn rút khẩu súng bên hông ra b8ắn một phát súng về phía cảnh sát đằng xa.
Thuộc hạ của Đạt Khôn và thuộc hạ của Hoắc Chử hiệp lực lại chặn ở phía sau, nổ súng tranh thủ cho Đạt Khôn và Hoắc Chử cơ hội lên thuyền.
Cảnh sát cũng nổ súng bắn lại.
Đoàng...
đoàng đoàng..! Đạn bắn qua lại tóe lên tia lửa.
Hai bên đều dùng hết hỏa lực.
Đạt Khôn thấy người của mình lần lượt bị bắn trúng ngã xuống, không nhịn được mắng một câu,
Mẹ kiếp!
Sau đó, hắn nhắm chuẩn vào mấy cảnh sát kia nổ ba phát súng.
Đoàng đoàng...
Mấy tiếng súng lại vang lên sau lưng.
Đạn bắn vào hòm sắt phát ra tiếng
keng keng keng
nặng nề.
Thấy cảnh sát đều nấp đi, Đạt Khôn cười khẩy.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên
đoàng.
một tiếng, một viên đạn lao tới từ một góc vô cùng xảo quyệt.
Đạt Khôn lập tức cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng cúi đầu xuống, viên đạn bay qua đỉnh đầu hắn, cắm xuống đất.
Đoàng...
đoàng đoàng...!
Hai người trong đó bị bắn trúng ngã xuống, còn một người kịp thời né tránh mới tránh được.
Đạt Khôn tham gia vào khiến cảnh sát cẩn thận hơn, nhất thời hỏa lực giảm đi không ít, vì vậy Đạt Khôn hô lên với người bên cạnh:
Mau, tất cả mọi người chạy lên thuyền!
Sau khi nói xong, hắn lại quay lại bắn mấy phát về phía xa.
Đạt Khôn định lao về bến tàu, nhưng phía sườn dốc lại có tiếng súng vang lên, từng viên đạn bắn ra ép hắn không thể lên thuyền được.
Mà lúc này, những cảnh sát sau lưng cũng bắt đầu ép tới gần.
Cho nên hắn nhất định phải trốn.
Cảnh sát vội vàng đuổi th5eo.
Người của Hoắc Chử9 cũng lập tức bảo vệ Hoắc Chử cùng Đạt Khôn chạy lên trên thuyền.
Với số lượng ma túy trong những cái hòm kia, lôi 6bọn họ ra ngoài bắn chết mười lần cũng không đủ.
Đoàng! Đám cảnh sát lập tức dừng động tác, nhao nhao tìm chỗ có thể trán3h, sợ bị đạn bắn bị thương.
Đạt Khôn nhân cơ hội, dẫn thuộc hạ chạy đến thuyền của mình.
Hắn quay phắt đầu lại nhìn về phía đạn lao ra.
Nhưng thấy cách bến tàu không xa có một sườn dốc nhỏ, nơi đó có một cánh rừng, căn bản không nhận ra có ai ở trong đó nổ súng bắn mình.
Trước khi chưa tìm được bia đỡ đạn sau lưng, hắn không thể đứng ở đó chờ chết được.
Vì vậy hắn dứt khoát nói với đám người kia:
Chia ra, tự tìm chỗ yểm trợ cho tao!
Đạt Khôn ra lệnh, các anh em bên kia lập tức chia ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.