Chương 1751: Là anh? - tất cả đều là trò lừa bịp



Rõ ràng...

là...

tạo thắng, là tao...
Hồi đó lúc Hoắc Hoành bị đuổi ra khỏi nhà, hắn cũng hỏi như vậy.
Rốt cuộc là ai thua? Bây giờ hắn nằm ở chỗ này chờ chết.
Mà Hoắc Hoành lại đứng ở bên cạnh mình, thờ ơ đứng xem.
mày lợi hại...
ha ha...
Thân thể vốn đã không chịu nổi động tác lớn như vậy, bây giờ hắn còn dùng hết toàn lực để cười, đi kèm với tiếng cười của hẳn là dòng máu chảy ra từ khóe miệng.

Tao không...
Hắn vừa cười vừa khó khăn nói:
Ha ha...
mày lợi hại...
mày...
Đợi đã! Chẳng lẽ...
chẳng lẽ anh ta đang lừa gạt? Thật ra chân anh ta không hề có vấn đề: Nếu như là thế, há chẳng phải tất cả mọi người đều bị lừa sao? Bao gồm cả Hoắc Khải Lãng?
Hoắc Hoành nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng hỏi:
Bây giờ cậu cảm thấy rốt cuộc là ai thua?
Vẻ mặt Hoắc Chử sững sờ.
tại sao cuối cùng...
tất cả mọi người đều cho là...
tao không bằng mày..
Hắn cố gắng trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, giọng yếu ớt mà oán hận.
Ngườ3i trước mặt vô cùng bình tĩnh,
Bởi vì không phải cậu thắng tôi, mà là ma túy thắng tôi.
Trong gió rét, giọng nói quen thuộ9c kia khiến vẻ mặt Hoắc Chử chấn động, sau đó hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập,
Mày...
Chẳng trách Đạt Khôn và Hoắc Khải Lãng đều nói hắn không bằng Hoắc Hoành.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngay cả Hoắc Khải Lãng mà anh ta cũng dám lừa, còn lừa được nhiều năm như vậy.
Vậy thì với nhân vật như hắn, dĩ nhiên không đáng nhắc tới rồi.
Ván này, không phải đã sớm phân rõ thắng bại rồi sao?
Ha ha...
ha ha ha ha ha..
Cơ thể hắn khẽ run rẩy, cố gắng cười ra tiếng.
Hoắc Hoành không hổ là Hoắc Hoành, vòng một vòng, cuối cùng mình vẫn bại dưới tay anh ta! Cục diện này anh ta bố trí không chê vào đâu được.
thua quá khó coi...
ha ha...
ha ha ha...
Chỉ riêng chuyện Hoắc Hoành ngồi xe lăn mười năm thì giang sơn của Hoắc thị sớm muộn cũng là của anh ta.
mày là giả...
mày là giả...
Nhưng cái người bị
vạch trần
đó lại thấp giọng cười,
Ai nói với cậu tôi không đứng lên được?
Câu nói đó khiến vẻ mặt Hoắc Chử xám như tro tàn.
Ai nói với hắn Hoắc Hoành không đứng lên được? Cái này còn cần nói sao? Ngày nào anh ta cũng ngồi trên xe lăn, không phải...
khụ khụ...
mày vẫn cò6n sống...
hóa ra mày vẫn còn sống.
Không, không thể nào...
rõ ràng mày...
chết rồi...
đám người kia nói...
tạo, mày là ai? Chân Hoắc Hoành...
căn bản...
không thể đứng lên được...
Anh chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Hoắc Chử đang nằm dưới đất không thể nào nhúc nhích được.
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Chử lại đột nhiên lắc đầu,
Không, không đúng, mày...
đang lừa...
Hoắc Chử nằm trên nền tuyết chỉ cảm thấy cả người lạnh run, giọng hắn run rẩy,
Mày...
mày gài bẫy tao? Tất cả...
tất cả đều là mày gài bẫy đúng không?!

Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.
Trong gió rét, giọng Hoắc Hoành bình tĩnh dọa người.
mày rơi xuống sông rồi...
ngay cả thi thể cũng...
Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên dừng lại.

Nghĩ thông suốt rồi à?
Hoắc Hoành thấy hắn kinh ngạc không có cách nào lên tiếng nữa, cười hỏi một câu.
Mười năm, mười năm ẩn nhẫn, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Có thể đấu với người như vậy một trận, hắn thua không hề khó coi...

Nhưng nếu như thời gian quay trở lại, hắn nhất định sẽ không chọn chống đối với anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.