Chương 1811: Đấu súng - em phải ném cô ta xuống biển!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 720 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Nhiếp Nhiên thấy cái thuyền của Cao lão đại ở phía sau lại kéo dãn khoảng cách với thuyền của Phó lão đại, chắc là chuẩn bị đâm mạnh một cái n8ữa nên lập tức phân phó.
Phó lão đại vừa nghe thấy cái thuyền của Cao lão đại có thể biến thành của mình, tâm trạng lập tức phấn chấn3, trầm giọng ra lệnh cho người xung quanh:
Nghe lệnh cô Diệp, mau chuẩn bị đi!
Rõ!
Mọi người đồng loạt hô lên, sau đó dưới sự sắp xếp của9 Phó lão đại nhanh chóng ai về vị trí người nấy.
Nhiếp Nhiên cùng đám người kia xuống khoang thuyền lấy súng, lúc chuẩn bị tìm điểm c6ao khống chế lại bị Hoắc Hoành ngăn cản,
Vậy anh phải làm gì đây? Cô Diệp.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi thuận tay cầm một khẩu súng lên, nói vớ5i anh:
Giết đám cướp biển xung quanh Cao lão đại cho em.
Hoắc Hoành nhân lúc xung quanh không có ai, giơ hai ngón tay lên đặt trước trán,
Tuân lệnh.
Sau đó hai người nhanh chóng tìm mấy điểm cao khống chế của chiếc thuyền.
Cao lão đại đứng ở trên boong, vẻ mặt đắc ý,
Phó lão đại nóng nảy như vậy làm gì, không phải là ma sát nho nhỏ thôi sao, quá bình thường.
Đang nói chuyện thì
ầm...
một tiếng, cái thuyền kia lại đâm mạnh tới.
Phó lão đại không để ý nên ngã thẳng xuống, hắn giậm chân mắng to,
Mẹ kiếp, còn nữa à?!
Đã nói lái thuyền của tôi không thấy rõ rồi.
Phó lão đại anh khoan dung chút đi.
Cao lão đại đứng vững vàng, thấy đối phương thảm hại như vậy thì phá lên cười.
Bởi vì trèo lên cột buồm quá nguy hiểm, cộng thêm không thuận tiện cho việc ẩn nấp cùng với khó chạy thoát, nên Hoắc Hoành không cho phép Nhiếp Nhiên đi lên.
Hai người chỉ có thể theo khoang thuyền leo lên tầng ba, mở cửa sổ trời ra, nhắm vào cái thuyền phía sau.
Hai người bọn họ vừa mới vào vị trí, Phó lão đại cũng đứng ra sau thuyền, hô to lên với cái thuyền kia:
Cao lão đại, Cao lão đại mẹ kiếp anh làm cái gì thế! Mắt mù không nhìn thấy thuyền của tôi à, lại cứ đâm vào như vậy!
Cao lão đại trên thuyền nghe thấy Phó lão đại hô như vậy, nhanh chóng đi từ trong khoang thuyền ra,
Ô, Phó lão đại đấy à, ngại quá, lái thuyền của tôi không thấy rõ nên mới đâm vào.
Không thấy rõ? Thuyền của tôi lớn như vậy mà anh không thấy rõ? Tên lái thuyền nào của anh không thấy rõ, bảo hắn ra đây! Ông đây cho hắn đời này nhìn thấy thuyền của ông đây là phải tự giác tránh ra!
Phó lão đại xắn tay áo lên mắng.
Khoan dung cái sht, rõ ràng là anh cố ý?
Phó lão đại chỉ vào mặt hắn tức giận mắng lên.
Cao lão đại cũng không giấu giếm, ngang ngược gật đầu nói:
Đúng vậy, tôi cố ý thì làm sao, anh có bản lĩnh cũng đâm tôi đi.
Có điều chỉ sợ anh đâm tối xong, thuyền của anh cũng nát hết thôi.
Hắn vừa nói xong, đám thuộc hạ xung quanh đã phối hợp cười ầm lên.
Phó lão đại tức giận,
Cao lão đại anh nói chuyện không giữ lời! Đồ lật lọng! Đã nói là không tính sổ rồi, anh lại dám nuốt lời!
Cao lão đại hừ lạnh một tiếng,
Tôi nuốt lời thì đã sao, anh có bản lĩnh thì gọi những người đó ra đây, bảo bọn họ chủ trì công đạo cho anh.
Cao lão đại, anh.
Tôi cái gì? Thuộc hạ của anh dám bắn thuộc hạ của tôi bị thương không nói, còn dám đánh tôi, chỉ riêng khoản nợ này thôi, anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh à?! Ngu xuẩn! Hôm nay ông đây sẽ đâm chết các người, cho cái thằng oắt con kia chết dưới biển!
Nói rồi hắn vung tay lên, ra hiệu cho thuộc họ tiếp tục lái thuyền đâm vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.