Chương 1852: Nhị thiếu gia l m


Cho đến khi xe dừng ở một khu phố sầm uất nơi ngoại ô, Nhiếp Nhiên lập tức làm như muốn mở cửa xe để rút tay ra.

Hoắc Ho8ành cong môi cười một tiếng, thuận thể buông tay ra.
Nụ cười và đáy mắt lạnh lùng kia khiến trái tim Hoắc Hoành khẽ run lên, không nhịn được ho khan.
Sau đó anh chuyển chủ đề:
Anh biết sự tồn tại của cô ta khiến em rất khó chịu, nhưng chúng ta cũng không thể giết một người có thể là người bình thường vô tội trước khi không có chứng cứ được.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại,
Vô tội? Cô ta bị nhiều người đuổi giết như vậy, giống một người bình thường vô tội à?
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Hoành cười rồi chống nửa người lên, sau đó đưa một tập tài liệu trong xe cho cô,
Đây là hồ sơ và tài liệu của cô ta, em xem chẳng phải là sẽ biết sao.
Nhiếp Nhiên nhìn cái túi giấy da bò trong tay với vẻ mặt khinh thường,
Hồ sơ và tài liệu có thể làm giả, điều này anh rõ hơn em, không phải sao?
Hoắc Hoành đè nhẹ lên cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
Em phải tin năng lực người đàn ông của em chứ, giống như tin tưởng năng lực khác của anh ấy.
Nhiếp Nhiên lườm anh một cái, không kiên nhẫn đẩy anh ra,
Cút ngay!
Sau đó cô vẫn mở phần tài liệu kia ra xem.
Miêu? Cảm giác càng giống biệt danh mà không phải là tên.

Ừ, cô ta vốn không tên không họ, là cô nhi.
Thật sự là hành hạ! Rõ ràng hai người ở cùng một thành phố nhưng lại không thể gặp nhau.
Chuyện này làm cho Nhị thiếu mới ăn được một bữa thịt cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.

Đưa em đến đây làm gì? Sa5o hả, định đưa em đến đây vứt xác à?
.
Hoắc Hoành tắt đèn xe đi, bình tĩnh cởi dây an toàn ra, sau đó giống như con báo săn đột nhiên lao tới, đè chặt cô dưới người, nghiến răng nghiến lợi nói:
Em nhất định phải giày vò anh mới vui đúng không?
Trời mới biết hơn ba tuần qua anh chịu đựng thể nào.
Em nhỏ yếu như vậy mà bị anh đè lên, không dễ chịu đâu.

Nhìn cái dáng vẻ giận dỗi của em đi, ai biết thì biết là vì anh không giết cô ta khiến em tức giận, ai không biết còn tưởng là vì anh thu nhận một vệ sĩ nữ mà làm em ghen đấy.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng phì cười.

Anh có thể phản bội thử xem.

Sau đó anh nói với tài xế trước mặt:
Được rồi, cậu về đi.
Tài xế3 kia cung kính cúi đầu rồi đi xuống xe.
Sau đó Hoắc Hoành ngồi lên ghế lái.
Sau đó, vào năm 5 tuổi được một lão đại rửa tay gác kiểm nhận nuôi, nhưng ông ta vẫn có rất nhiều kẻ thù đuổi giết, cô gái này ở bên cạnh ông ta trải qua rất nhiều sinh tử, nhiều lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn sống, cho nên lấy cho cô ta cái tên này.
Hoắc Hoành nhẹ giọng giải thích với cô.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, coi như đã hiểu.
Cửu Miêu...
dù sao so với
Số 1
của cô mà nói vẫn dễ nghe hơn rất nhiều.
Nhiếp Nhiên ở trước mặt tài xế cũng9 không tiện tiếp tục ngồi ở phía sau, chỉ có thể vòng lên ghế phụ.
Xe lại khởi động, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chiều hoàng hôn, ngoại ô rất vắng vẻ, Hoắc Hoành lái xe đến một nơi hẻo lánh rồi dừng lại.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh một cái, giọng nói không lạnh không nhạt:
Em giày vò anh thế nào? Hoắc tổng nói thế này em thật sự không hiểu.
Rõ ràng là anh đang giày vò em đấy chứ.
Vừa nhìn thấy họ tên, cô đã nhíu mày lại.

Cửu Miêu?
Họ gì thế này? Trong Bách Gia Tính có họ Cửu này à? Hơn nữa...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.