Chương 1858: Anh cần em - đừng xem thường em!


Hoắc Hoành im lặng một lát mới nói:
Hoắc Khải Lăng cho anh tài liệu của mấy người, mấy người này vẫn luôn âm thầm liên lạc 8với ông ta, bây giờ ông ta giao cho anh, anh nhất định phải đích thân đi một chuyến.


Nhiếp Nhiên lập tức chủ động 3nói:
Vậy em đi cùng anh.

Không được.


Hoắc Hoành từ chối khiển Nhiếp Nhiên híp mắt lại,
Không phải anh lại lo l9ắng em đi sẽ gặp nguy hiểm gì chứ?
Anh bật cười lắc đầu,
Không phải, sở dĩ anh không để cho em đi cùng là vì anh cần em ở6 lại, khống chế cục diện nơi này thay anh.
Nhiếp Nhiên nhíu mày,
Sẽ có chuyện gì xảy ra à?

Trong khoảng thời gian anh r5ời đi, sẽ có một lộ vũ khí đạn dược từ nước ngoài vào.
Xem ra khi đó anh mượn lực tấn công, thuận thể ép như vậy đã khiến Hoắc Khải Lãng càng tin tưởng anh hơn.
Hoắc Hoành nghe cô nói như vậy cũng cười khẽ một tiếng, dắt tay cô đi ra ngoài,
Anh đã nói với Hoắc Khải Lãng rồi.
Trong khoảng thời gian anh rời đi, em đi làm việc cho chú Trần, cùng ông ta đàm phán lần giao dịch vụ khí đạn dược này.
Mặc dù chú Trần sẽ đích thân tới đàm phán giám sát chuyện này, nhưng ông ta dù sao cũng là người của Hoắc Khải Lãng, anh cần có người mình ở bên trong trông chừng thay anh.
Lý do của Hoắc Hoành quá chính đáng, chỉ một câu đơn giản như vậy đã lập tức thuyết phục được Nhiếp Nhiên.

Lúc nào thì có vũ khí đạn dược đến?

Chắc là tháng sau.
Tháng sau? Bây giờ mới đầu tháng, nếu là tháng sau chẳng phải là còn cả tháng à?
Anh phải đi bao lâu?
Hoắc Hoành gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên có chút nghiêm túc,
Anh phải đi đàm phán với bốn, năm người, hơn nữa không quen thuộc cho nên rất mất thời gian.

Xem ra anh sắp tiến vào khu vực trung tâm của xoáy nước rồi, chúc mừng.
Những người Hoắc Khải Lăng âm thầm tiếp xúc đều rất quan trọng, lần này một hơi nhả ra bốn, năm người, xem ra là thật sự định giao cái gây chuyền tay này cho Hoắc Hoành.
Sau đó anh lại dẫn cô đến cái nhà kho bình thường, chỉ cái thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa vừa rồi,
Thang máy trong nhà kho này cũng có một số cơ quan nhỏ, nhà kho có tổng cộng năm tầng, nhưng em có phát hiện không, trên nút ấn không có tầng hầm.

Nhiếp Nhiên nhìn qua, thật sự không có.
Sau đó, Hoắc Hoành ẩn liên tục hai cái vào cái nút mở thang máy ở bên cạnh ngay trước mặt cô, lại khẽ xoay một vòng, nói:
Như vậy thì thang máy sẽ đi xuống dưới.
Hơn nữa cho dù ấn nút nào, thang máy này cũng sẽ đi xuống.
Thiết kế này đúng là tinh xảo, chỉ cần vệ sĩ biết điều này ấn trước, thì đám công nhân vận chuyển kia sẽ cho là mình chuyển hàng bình thường lên.
Nhưng trên thực tế, hàng hóa đều ở phía dưới.
Hơn nữa, thần không biết quỷ không hay.
Như vậy em không chỉ có thể giám sát ông ta mà có thể hiểu rõ quy trình, tiện cho tương lai có thể giúp anh.


Được.


Còn nữa, các vệ sĩ trong công ty vệ sĩ, cho dù là vệ sĩ hạng nhất cũng không hoàn toàn biết đường đi của nhà kho này, chỉ có người ở bên cạnh Hoắc Khải Lãng mới biết, cho nên việc vận chuyển vũ khí đạn dược bình thường cũng là do bọn họ hoàn toàn nắm trong tay, những người còn lại chỉ là công nhân vận chuyển nghe lệnh mà thôi.

Em biết rồi.
Hoắc Hoành vừa dặn dò vừa dắt cô đi từng bước một lên bậc thang.
Nhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành vòng một vòng toàn bộ bến tàu, sau khi làm quen với hoàn cảnh xung quanh, Hoắc Hoành sợ cô lạnh nên dẫn cô lên xe, rời khỏi bến tàu.

Trên đường về, Nhiếp Nhiên dựa vào ghế nói:
Thật ra cho dù anh không làm thế, cũng sẽ không bị ai tra được.
Anh là người nằm vùng, Lý Tông Dũng nhất định đã dặn dò người bên Cục Cảnh sát và hải quan rồi, những người đó nhất định sẽ ít nhiều mở một mắt nhắm một mắt, qua loa cho anh.


Ai bảo thế, anh thường xuyên để cho cảnh sát tới lục soát.
Anh nắm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, nói.


Tại sao?
Nhiếp Nhiên không hiểu.


Nếu không lục soát, Hoắc Khải Lãng sẽ có thể biến cả cái nhà kho này thành kho vũ khí đạn dược, vậy thì lúc nào thành phố A cũng rơi vào trạng thái nguy hiểm.

Cho nên anh thường xuyên để cho cảnh sát tới lục soát, như vậy cũng có thể vô hình cho Hoắc Khải Lăng một chút áp lực, để cho ông ta biết chừng mực.
Nhiếp Nhiên không khách khí châm chọc:
Biết chừng mực để ông ta nảy sinh suy nghĩ đến hải đảo xây một kho vũ khí đạn dược à?

Đến hải đảo dù sao cũng tốt hơn trong thành phố, tương lai ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì cũng không cần lo lắng dân thành phố xung quanh liệu có gặp nguy hiểm không.
Xe vừa vặn dừng ở ngã tư, nhân lúc đèn đỏ, Hoắc Hoành quay sang nói với cô:
Hơn nữa, cảnh sát mà không đến sẽ khiến ông ta nghi ngờ anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.