Chương 1986: Cầu xin tôi đi - khó phân biệt thật giả
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 556 chữ
- 2022-02-19 08:25:10
Cuối cùng hắn chỉ có thể lặng lẽ dịch sang bên cạnh, cuộn tròn ở trong góc.
Hai người cứ ngồi ở đó như vậy.
Ban đầ8u Tiểu Viễn thấy Cửu Miêu dựa vào trong góc nhắm mắt dưỡng thần ngủ, hắn cũng không đi lên quấy rầy.
Mặc dù bây giờ trên đảo đã là mùa xuân, nhưng đến bu6ổi tối vẫn hơi lạnh, huống hồ bây giờ bọn họ đang ở trong phòng giam, hơn nữa chưa được ăn mấy bữa, thể lực đã sớm tiêu hao hết. 5
Cửu Miêu không hề mở mắt ra, lên tiếng trả lời:
Không đâu.
Tiểu Viễn nghe thấy thế, hai mắt sáng rực, bò đến bên cạnh Cửu Miêu, hỏi:
Sao anh biết?
Nhưng ngay sau đó hắn lại ỉu xìu, dựa vào bên cạnh, rũ đầu nói:
Bỏ đi, anh đừng an ủi em nữa.
Lão đại nói chúng ta đắc tội với cô Diệp, vậy chỉ có một con đường chết thôi.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy cô Diệp đó tức giận thế nào.
Vậy tức là...
Tiểu Viễn ngẩng phắt đầu lên, trợn to mắt nhìn cô ta,
Vậy ý của anh là, anh...
anh nói thật à? Nhưng mà, nhưng mà làm sao có thể? Cô Diệp đã đánh anh thành như vậy rồi...
Sau đó hắn lại dịch đến bên cạnh Cửu Miêu, cố gắng hạ thấp giọng nói:
Chẳng lẽ lão đại sẽ lén thả chúng ta ra à?
Cửu Miêu thấy hắn dịch lại gần, lại ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng đợi mãi đợi mã3i vẫn không đợi được ai tới, ngay cả cơm cũng không có.
Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi:
Anh Cửu, chúng ta...
9liệu có chết ở chỗ này không?
Bọn họ ngồi ở chỗ này đã rất lâu rồi.
Ánh mắt kia giống như muốn lập tức giết chết anh Cửu.
Làm sao có thể thả người được?
Tôi chưa bao giờ an ủi ai.
Lúc này cuối cùng Cửu Miêu cũng mở mắt ra, thờ ơ liếc về phía hắn.
Không ai ủi ai?
Nhưng lúc này Tiểu Viễn đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không nhìn thấy ánh mắt cô ta, lẩm bẩm nói,
Cũng không đúng, lão đại sợ cô Diệp như vậy, sao anh ấy có thể sẽ vì bọn lâu la như chúng ta mà đắc tội với cô Diệp được?
Cửu Miêu cố nén cơn đau ở bụng, chậm rãi hỏi:
Nếu sợ chết như thế, vậy vừa rồi cậu còn lao ra ngoài làm gì?
Tiểu Viễn ngẩng đầu lên, hùng hồn mạnh mẽ nói:
Anh là anh Cửu của em, dĩ nhiên em phải giúp anh rồi.
Giang Viễn em không phải là loại người không nghĩa khí đó.
Cửu Miêu lạnh lùng quay đầu đi, dễ thấy không để ý đến sự nghĩa khí của hắn.
Đối với cô ta mà nói, cô ta sẽ không để người giống như Giang Viễn ở trong lòng.
Chỉ có điều, đúng lúc này một giọng nói vang lên bên ngoài phòng giam,
Hỏa ra cậu lại có nghĩa khí như vậy.
Trong giọng nói kia lộ ra ý không tốt.
Tiểu Viễn và Cửu Miêu đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở phía xa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.