Chương 1987: Bởi vì cô ta cần tôi


Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Nhiễm.

Cho dù là lần trước lúc cứu cậu bé kia, cô chỉ có một mình lại còn bị t8hương, nhưng vào giây phút sống chết cô vẫn có thể cư xử bình tĩnh.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì câu
Hoắc Hoành vứt bỏ cô
lại có t3hể khiến cô mất khống chế như một kẻ điên thế này.

Chẳng lẽ lời mình nói khi đó thật sự quá đáng, đã ép vỡ dây thần kinh cuối 9cùng của cô ta rồi à?
Anh như vậy làm tôi đau lòng quá.
Mặc dù Nhiếp Nhiên nói thế nhưng nụ cười vẫn in trên khóe môi.

Cửu M6iêu nhìn cái người giống như kẻ điên trước mắt này, giọng lạnh lùng,
Cô chỉ muốn dùng chuyện này để làm khó tôi, coi tôi như đồ chơi 5của cô thôi.
Nhiếp Nhiên lập tức cười khẽ một tiếng,
Woa, anh lại hiểu tôi như vậy cơ đấy.

Tôi không cần cậu ta chết thay tôi.

Vậy ý của anh là, anh muốn tự chết.

Được thôi, thế thì tôi sẽ thả cậu ta.
Sau đó, Nhiếp Nhiên vung tay lên ra hiệu cho một gã anh em sau lưng đi tới, mở cửa ra.

Cô dễ tính lại khiến cho Giang Viễn ngẩn ra.

Đến lúc cửa được mở ra, tên thuộc hạ kia định lôi hắn ra ngoài, hắn mới hoàn hồn lại, lập tức hỏi:
Cô Diệp, không phải là cô muốn thả tôi, sau đó giết chết anh Cửu chứ?
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, cười nói:
Nếu không thì sao, anh ta đã nói muốn chết rồi, đương nhiên tôi phải cho anh ta toại nguyện.
Lần này Giang Viễn không chịu được nữa, hắn lập tức đẩy tên thuộc hạ kia ra, chắn ở trước người Cửu Miêu,
Không, không được! Cô không được giết anh ấy! Tôi không cho phép cố giết anh Cửu của tôi!

Anh Cửu của cậu? Hai người đúng là anh em thâm tình đấy.
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu, sau đó lại nhìn Giang Viễn, khẽ mỉm cười hỏi:
Nhưng nếu như tôi cứ muốn giết anh Cửu của cậu thì sao?



Vậy tôi sẽ hận cô! Bởi vì cô giết loạn người vô tội!

Cậu hận tôi? Thật là kỳ lạ, anh Cửu của cậu khiển cậu rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy, mà tôi giải cứu cậu ra khỏi đây, cậu lại còn muốn hận tôi.
Giang Viễn bị lời nói của cô làm cho rối não, đơ người mất mấy giây, sau đó mới trả lời:
Nhưng...

nhưng mà cô muốn giết anh Cửu, nếu cô giết anh Cửu, tôi sẽ hận cô.
Nụ cười của Nhiếp Nhiên biến mất, ngay cả sắc mặt cũng sẩm xuống,
Vậy là tôi nể mặt cậu mà cậu còn không biết điều, muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Giang Viễn rụt đầu lại,
Tôi.

Nghe thấy chưa, cậu ta tự tìm cái chết, không trách tôi được.
Nhiếp Nhiên nhún vai nói với Cửu Miêu.

Cửu Miêu biết cô đang cố ý, cô ta nhìn vào mắt Nhiếp Nhiên, ra lệnh cho Giang Viễn ở trước mặt mình:
Giang Viễn, cậu đi đi.

Không!
Giang Viễn không do dự từ chối.

Cửu Miêu bực mình, trừng mắt lườm cậu ta,
Tôi muốn cậu đi!

Anh Cửu...

Cậu đừng ép tôi đánh cậu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.