Chương 1998: Ám sát - bại lộ:


Hóa ra cô ta đã nấp ở trong góc, còn Nhiếp Nhiên nói nhiều như vậy chính là để thu hút sự tập trung của hắn, tiện cho Cửu Miêu đánh lén.

Lúc8 hắn ngã xuống, Nhiếp Nhiên bước nhanh về phía trước muốn lấy khẩu súng của hắn.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đến khi tên kia hoàn toàn tắt thở, cô rút con dao kia ra, sau đó đặt khẩu súng ở cạnh tay hắn.
Đến khi làm xong tất cả người vốn ở trong khoang thuyền cũng đã chạy tới.
Phó lão đại lao đến đầu tiên, từ xa nhìn thấy có một người nằm ở dưới đất, hắn đã không nhịn được hỏi:
Xảy ra chuyện gì thế?
Nhiếp Nhiên che cánh tay mình, cau mày nói:
Súng cướp cò, Tam ca không cẩn thận bị bắn trúng, chết rồi.

Cái gì?
Phó lão đại kinh hãi, bước vội tới xem, quả nhiên người đã chết rồi, khẩu súng vẫn để ở bên cạnh hắn.

Lão Tam, lão Tam!
Phó lão đại nhìn người đã tắt thở nằm dưới đất, rất khó hiểu,
Sao đang yên đang lành lại cướp cò?!
Nhiếp Nhiên không muốn để lộ chuyện mình bị ám sát ra, sợ làm cho người ám sát tiếp theo chú ý, cho nên vội vàng tìm một cái cớ, không đi sâu nghiên cứu việc sao đang yên đang lành lại cướp cò.
Ba người năm cái 9tay, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Nhiếp Nhiên sợ thời gian càng lúc càng dài, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay tên kia, trực tiếp vặn một cái6, bẻ gãy.
Hàng loạt tiếng bước chân đi tới chỗ bọn họ.
Nhiếp Nhiên lập tức nhặt con dao khi đó bị cô đạp bay ra lên, vung tay lưu loát cắm thằng con dao vào tim hắn.
Chỉ tiếc tốc độ của cô có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng đạn bắn ra khỏi súng, viên đạn
vừ
một cái, lao qua cánh tay cô.

Đáng chết!
Vẫn nổ súng! Đáy mắt Nhiếp Nhiên dâng lên tia lửa giận, hơn nữa có xu thế càng lúc càng nồng đậm.
Nhưng đúng lúc này, không biết có phải là phản xạ thần kinh ở tay hắn không, hay là ai không cẩn thận ấn vào cò súng,
đoàn...
m5ột tiếng, tiếng súng cực kì vang dội vang lên ở trên mặt biển.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng cò súng bị bóp vào, lập tức hất tay, đẩy hắn ra.
Tên kia nghe thấy tiếng súng cũng ngẩn ra, lúc này thấy vẻ mặt hung ác của Nhiếp Nhiên, vội vàng giải thích:
Không, không phải tôi...
không phải tôi nổ súng.

Tiếng súng ở đâu ra thế?

Hình như ở trong khoang sau.

Mau đi xem sao.
Người trong thuyền nghe thấy tiếng súng lập tức chạy từ trong khoang thuyền ra.
Nhưng có lẽ là tên kia quá mức sợ hãi, lúc giơ súng lên cầ3m quá chặt nên lúc ngã xuống vẫn không buông tay.
Lúc hai người tranh giành với nhau, Cửu Miêu cũng tham gia vào.
Bây giờ nghe thấy thắc mắc của Phó lão đại, cô nhất thời không nói ra được lý do.
Lúc này, Cửu Miêu lại đi tới, hỏi Nhiếp Nhiên bằng giọng không lớn không nhỏ:
Cô vẫn ổn chứ? Vết thương có cần phải băng bó không?

Vết thương? Cô Diệp bị thương à?
Phó lão đại nghe thấy Nhiếp Nhiên bị thương, lập tức không để ý tới người đã chết nữa, đi lên phía trước kiểm tra kĩ.
Tên kia còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy con dao trên ngực mình, đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Ngay cả Cửu Miêu cũng bị động tác lưu loát gọn gàng của cô làm cho ngây ra.
Nhiếp Nhiên thuận thể che vết thương của mình, gật đầu,
Ừm, vừa nãy tôi ở quá gần anh ta, lúc cướp cò không kịp tránh, bị sượt qua.
Phỏ lão đại lập tức cuống lên.

Cô gái này không thể bị thương, lần này bảo cô đến hỗ trợ chỉ huy, nếu như bị thương, Hoắc tổng lòng đau thì xong đời.


Thế này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.