Chương 2163: Nguy hiểm! - cô có sao không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1036 chữ
- 2022-02-19 10:18:39
Đang thăm dò à? Tại sao Lý Kiêu lại đột nhiên thăm dò mình, mình có chỗ nào làm không ổn sao? Nhiếp Nhiên xoắn xuýt trong lòng, nhưng trên mặt8 lại không lộ ra chút nào, cô nhướng mày cười hỏi:
Vậy sao? Chẳng lẽ tên của tên cướp biển đó cũng có một chữ Nhiên?
Ha ha ha, chị Nhiên, 3chuyện cười của chị chẳng buồn cười chút nào.
Hà Giai Ngọc cười khẽ, vỗ vai Nhiếp Nhiên.
Tại sao cậu không nói là trùng tên trùng h9ọ?
Câu nói này của Lý Kiêu có ý tứ khác, chỉ có điều đám người Hà Giai Ngọc nghe không hiểu được mà chỉ cười nói:
Cho xin đi chị Kiêu, chuy6ện cười này của chị càng nhạt hơn, trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp như vậy.
Chị nói trùng tên trùng họ, vậy còn không bằng 5nói người đó chính là chị Nhiên đi.
Cô ta vừa mới dứt, nụ cười ở khóe miệng lập tức thay đổi, quay sang nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt rất kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên biết Hà Giai Ngọc chỉ vô tình nói ra, nhưng lúc cô ta nhìn chằm chằm mình, Nhiếp Nhiên vẫn hơi giật mình.
Cuối cùng, Hà Giai Ngọc trợn to hai mắt, dè dặt nói với Nhiếp Nhiên:
Thật ra thì cũng không phải là không thể.
Nhiếp Nhiên lập tức híp mắt lại.
Nhận ra mình rồi à? Chỉ dựa vào mỗi câu nói đùa vừa rồi? Cô không cho là một cô gái đầu óc đơn giản như Hà Giai Ngọc có thể nhận ra mình.
Cô không hiểu tại sao Lý Kiêu lại đột nhiên trở nên như vậy.
Là bởi vì vết thương của mình vừa rồi à? Nhưng từ những vết thương kia chắc không nhìn ra rốt cuộc là tai nạn xe để lại hay là rơi xuống biển để lại đúng không? Để đề phòng đến lúc đó Lý Kiêu lại nói thêm gì đó, Nhiếp Nhiên vội vàng nói:
Được rồi được rồi, sắp đến lượt mọi người rồi, mau vận động cho nóng người đi, kẻo đến lúc đó chân tay cứng nhắc, lại giống như vừa rồi, lần này tôi không cứu được cô đâu.
Hà Giai Ngọc cười nói:
Yên tâm, lần này em nhất định sẽ cố gắng.
Vừa rồi sở dĩ cô ta phân tâm rơi xuống là bởi vì khoảng thời gian này cô ta luôn bị vấn đề của Nghiêm Hoài Vũ quấy nhiễu, cho nên mới nhất thời không nhìn rõ dưới chân.
Bây giờ Nghiêm Hoài Vũ đã nhận sai, vậy thì sự quấy nhiễu này không tồn tại nữa, cô ta còn có thể phân tâm sao? Quả nhiên, ở lần leo tiếp đó, Hà Giai Ngọc thể hiện rất xuất sắc.
Mặt trời dần ngả về Tây.
Trong vòng huấn luyện cuối cùng, Nhiếp Nhiên cùng đám người kia trèo lên đỉnh núi.
Lúc đầu hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc leo được một nửa, Nhiếp Nhiên lại cảm thấy cánh tay mình đột nhiên đau buốt.
Không chỉ hoàn thành trong thời gian quy định mà thậm chí còn xong trước hai giây.
Còn Nhiếp Nhiên, dù Quý Chính Hổ đặc xá cho cô tôi mới phải luyện tiếp, nhưng bây giờ đổi với cô, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng, cô không muốn lãng phí.
Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi xong, lại cùng với nhóm binh lính cuối cùng leo lên vách đá.
Sao cô gái này nói chuyện lại giật gân như vậy chứ! Thật là!
Nhiếp Nhiên cười, trả lời qua loa lấy lệ:
Đúng vậy đúng vậy, cô thật sự trúng giải thưởng lớn rồi.
Đúng! Em cũng cảm thấy như vậy! Ha ha, chỉ có thể nói nhân phẩm của em quá tốt.
Nhiếp Nhiên có cảm giác mình thật sự sắp bị cô ta đánh bại rồi.
Lúc nhìn Hà Giai Ngọc gật gù đắc ý, Nhiếp Nhiên phát hiện Lý Kiêu vẫn đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Huấn luyện ban ngày khác với buổi tối, ít nhất tầm mắt không có bất cứ trở ngại gì nên thành tích của cô đã tốt hơn buổi tối rất nhiều.
Nhưng có tốt thế nào đi nữa thì miếng chì trên người cô từ đầu đến cuối vẫn gây trở ngại.
Cô lại trèo cùng đám người kia mấy lần.
Vì vậy, cô cố chống đỡ, sắc mặt thản nhiên không lộ ra chút sơ hở nào, chờ câu nói tiếp theo của Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc nằm cánh tay Nhiếp Nhiên, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự kích động:
Nếu như thật sự là trùng hợp như vậy, há chẳng phải là em trúng số rồi à?!
Nhiếp Nhiên nghe xong câu nói hoàn chỉnh của cô ta, trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.
Trong mấy vòng huấn luyện trước, tay cô thỉnh thoảng lại xuất hiện cảm giác đau đớn, có điều cô vẫn có thể nhịn được.
Nhưng lúc này cơn đau dữ dội đó khiến cô không nhịn được, lập tức buông lỏng tay.
Chỉ cần hai chân và cái tay còn lại vẫn giữ lấy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cô chưa điều chỉnh thăng bằng cơ thể xong, điểm đặt chân tiếp theo không chịu được sức nặng lớn như vậy, vì thế cô lại tụt xuống.
Đá và bùn đất lăn lông lốc xuống dưới chân núi.
Một tay và một chân còn lại của Nhiếp Nhiên lập tức mất đi điểm tựa, cô cũng sắp rơi xuống theo.
Mọi người đợi ở đỉnh núi thấy biến cố này, vẻ mặt cũng lập tức căng thẳng.
Chị Nhiên!
Hà Giai Ngọc nằm bò ra sát đỉnh núi, hồ thất thanh.
Có điều trên người Nhiếp Nhiên có thiết bị bảo vệ an toàn, cộng thêm năng lực của Nhiếp Nhiên cũng không tệ, cho nên dù mọi người lo lắng nhưng cũng không hoảng hốt như vừa rồi Hà Giai Ngọc ngã, Bọn họ cứ ở trên đỉnh núi nhìn chằm chằm tình hình dưới chân núi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.