Chương 2164: Nguy hiểm! - cô có sao không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 778 chữ
- 2022-02-19 10:18:39
Nhưng vấn đề là, xung quanh trừ khối đá này ra, không còn chỗ nào lồi lõm cả.
Nó chính là hy vọng duy nhất của cô.
Nếu muốn bắt lấy khối đá đó, cô nhất định phải tìm điểm dừng chân trước mới được.
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lúc này cô đang lơ lửng ở giữa sườn núi, độ cao khoảng năm sáu tầng nhà, gió mùa hè oi bứ6c thổi qua khiến cô khẽ lung lay.
Chị Nhiên, nếu như không được, chị xuống rồi làm lại lần nữa đi, dù sao cũng quá thời gian5 rồi.
Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói:
Đúng vậy, nếu như không được thì làm lại một lần đi.
Nhìn Nhiếp Nhiên treo lơ lửng ở đó, trái tim anh ta cũng căng thẳng theo, lâu dần còn bắt đầu không thở nổi.
Nhiếp Nhiên không nhịn được bật cười.
Khi xuống núi, Quý Chính Hổ bảo bọn họ làm một vòng huấn luyện cuối cùng, cho đến khi ánh nắng chiều buông xuống, anh ta mới dẫn cả đội trở lại đơn vị.
Mồ hôi trên đầu cô lập tức bắn hết vào người Lý Kiêu.
Lý Kiêu lập tức lạnh mặt, ghét bỏ đi ra ngoài.
Nhưng Nhiếp Nhiên ở bên dưới không nghe lời bọn họ, cô tìm xung quanh dưới chân một lúc, cuối cùng thấy cách đó không xa có một chỗ lõm có thể đạp vào.
Cô lập tức giơ chân ra, nghiến răng, căng người ra bám sát vào vách núi, cố gắng cân đối sức nặng, tránh mất đi điểm tựa cuối cùng.
Không sao.
Nhiếp Nhiên cúi đầu tháo sợi dây thừng quanh eo ra.
Vừa rồi chị dọa chết em mất.
Nhiếp Nhiên cười lau mồ hôi trên trán, trêu chọc hỏi ngược lại:
Có thể đáng sợ hơn lúc cô rơi xuống không?
Hà Giai Ngọc gãi đầu, cười he he.
Sau đó, tất cả mọi người đi xuống dưới chân núi.
Lý Kiêu nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, đi tụt lại phía sau, hỏi Nhiếp Nhiên:
Có phải vừa rồi lúc cứu người tay cậu xảy ra vấn đề không?
Bước chân Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, nhưng vẻ mặt cô không có bất cứ chút thay đổi nào, cười nói:
Không có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi cả người toàn là mồ hôi, tay tôi bị trơn, mới xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đó.
Cậu chắc chắn chứ? Nếu như không được thì nói với sĩ quan huấn luyện một tiếng.
Xem cái dáng vẻ lo lắng của cậu đi.
Sau khi hòa hoãn hai ba giây, cô tiếp tục leo lên trên.
Trong quá trình leo lên, cô tương đối ổn định, không xuất hiện tình huống như vừa rồi, cho nên chỉ một lát là cô đã thuận lợi leo đến đỉnh.
Yên tâm, tôi rất ổn.
Tôi thật sự bị ra nhiều mồ hôi quá, bị trượt tay, không tin cậu xem!
Nói rồi, Nhiếp Nhiên dùng sức vẩy vào cô ấy.
Lúc anh ta đang định bảo Nhiếp Nhiên từ bỏ thì không ngờ một giây tiếp theo cô đã nhảy một cái, đạp một chân vào chỗ lõm kia.
Cả hai chân của cô đều đã tìm được điểm đặt, lần này thân thể về cơ bản đã thăng bằng.
Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ vội vàng tiến lên kéo cô từ mép đỉnh núi lên.
Chị Nhiên, chị có sao không?
Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi.
Đá vụn trên vách núi cũng theo đó rơi xuống.
Quý Chính Hổ đứng ở phía dưới thấy vậy, khẽ cau mày lại.
Bất8 đắc dĩ, Nhiếp Nhiên chỉ có thể giơ tay ra thử khoảng cách.
Dưới sức nặng có thể chấp nhận, cô giơ thẳng tay ra, phát hiện mì3nh cách khối đá kia một bàn tay nữa.
Đám người leo trèo suốt buổi chiều, tất cả mọi người đều kiệt sức.
Nhiếp Nhiên đến phòng ăn lấy hai cái bánh bao rồi trở về phòng ngủ.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Cả nhóm người trên đỉnh núi cùng với Quý Chính Hổ dưới chân núi cũng thở phào thay cho cô.
Lúc này cảm giác đau đớn trên cánh tay Nhiếp Nhiên đã biến mất, cộng thêm dưới chân đã có điểm tựa nên cô rất dễ dàng bắt được khối đá kia.
Tối hôm nay huấn luyện thêm, cô nhất định phải lấp đầy bụng, sau đó tranh thủ thời gian có thể nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc ấy.
Ngủ trong ký túc xá được khoảng một tiếng, cô bị Hà Giai Ngọc gọi dậy đi học.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.