Chương 2165: Bị phạt một đêm?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 762 chữ
- 2022-02-19 10:18:39
Nhiếp Nhiên ngủ đến hồ đồ, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.
Giấc ngủ này của cô thật sự rất sâu.
Trước kia ở nơi xa lạ cô đều chỉ 8nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa bao giờ ngủ.
Nhưng ở trong đơn vị, không biết có phải là huấn luyện quá mệt mỏi hay không mà cô có thể ngủ mọi3 lúc mọi nơi.
Lúc Nhiếp Nhiên lim dim buồn ngủ đi theo đám người kia định ra khỏi phòng học thì nghe thấy Quý Chính Hổ đứng trên bục gi9ảng gọi cô lại,
Nhiếp Nhiên.
Âm thanh vang dội cùng với vẻ mặt nghiêm túc kia khiến tất cả đồng loạt nhìn Nhiếp Nhiên.
Ngay cả mấy ng6ười Hà Giai Ngọc cũng lập tức dừng bước, đứng ở cửa sau phòng học.
Chị Kiêu, chị nói xem liệu chị Nhiên có bị phạt không?
Hà Giai Ngọc nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, lo lắng hỏi Lý Kiêu vừa đi qua bên cạnh.
Lý Kiêu bình tĩnh nhìn về phía Nhiếp Nhiên, dửng dưng nói:
Cậu ấy vẫn luôn bị phạt.
Nói xong, Lý Kiêu rời khỏi phòng học.
Luôn bị phạt?
Vẻ mặt Hà Giai Ngọc mờ mịt, nhìn về phía Thi Sảnh bên cạnh,
Chị Kiêu nói như vậy là có ý gì?
Thi Sảnh cũng lắc đầu,
Không biết, nhưng chắc là bảo chúng ta yên tâm.
Sau đó, cô ta giục Hà Giai Ngọc cùng rời khỏi phòng học.
Nhiếp Nhiên gật đầu,
Chắc chắn.
Sau đó cô bắt đầu huấn luyện.
Cả ngày huấn luyện nên Nhiếp Nhiên đã biết qua về địa hình nơi này.
Ở trong bóng tối, cô nhanh chóng tìm được chỗ phù hợp, sau đó không ngừng leo lên.
Ban đầu Nhiếp Nhiên không có vấn đề gì quá lớn.
Tốc độ, động tác đều vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng dần dần, tốc độ của cô bắt đầu chậm lại.
Không chỉ chậm lại, hơn nữa Nhiếp Nhiên còn cảm nhận được cánh tay mình lại bắt đầu liên tục đau.
Quý Chính Hổ đứng ở dưới chân núi luôn nhìn chằm chằm cô, sau khi ghi chép xong kết quả lần huấn luyện cuối cùng, anh ta lập tức tiến lên hỏi:
Tôi hỏi cô một lần nữa, rốt cuộc tay cô có vấn đề gì không?
Vừa nãy không phải thầy đã hỏi rồi à? Sao lại hỏi nữa thể?
Lúc này Nhiếp Nhiên vừa tụt từ đỉnh núi xuống, trải qua vận động mạnh, lúc nói chuyện cô thở hổn hển, vẻ mặt cũng lộ ra chút khó chịu.
Bởi vì tôi phát hiện sau khi cô huấn luyện một đêm, trọng tâm cả cơ thể đều đặt hết lên một bên người, bên còn lại gần như không dùng sức, khiến cho tốc độ càng lúc càng chậm.
Quý Chính Hổ đưa thành tích từng lần huấn luyện đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
Lập tức ra ngoài.
Quý Chính Hổ nói xong cũng ra khỏi phòng học trư5ớc.
Hà Giai Ngọc thấy gương mặt lạnh lùng vừa rồi của Quý Chính Hổ, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm với Nhiếp Nhiên:
Chị Nhiên, không phải là Quý Chính Hổ phát hiện chị ngủ trong giờ học, cho nên bây giờ định tìm chị ra ngoài giáo huấn đấy chứ?
Thi Sảnh cũng nhẹ giọng nhắc nhở,
Nhiếp Nhiên, bây giờ Quý Chính Hổ nổi tiếng là nghiêm khắc lúc lên lớp, vì thế người bị phạt không ít đâu.
Phạt? Có thể phạt thế nào? Dù sao tối nào cô cũng đã bị phạt, phạt thêm hay phạt bớt đối với cô mà nói, căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Không sao, mọi người mang sách về giúp tôi là được rồi.
Nhiếp Nhiên tùy ý nhét quyển sách nhăn nheo trong tay vào trong lòng Hà Giai Ngọc, sau đó ra khỏi phòng học, đi về phía Quý Chính Hổ.
Còn Nhiếp Nhiên thì theo Quý Chính Hổ xuống tầng, sau đó đi đến chỗ buổi chiều huấn luyện.
Đến dưới chân núi, Nhiếp Nhiên không nói nhiều với anh ta mà quen thuộc quấn dây thừng vào.
Cô chắc chắn là tay không sao chứ?
Quý Chính Hổ đi từ phía sau tới, đứng ở bên cạnh cô hỏi.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Dưới ánh sáng mờ mờ từ đường chân trời, thành tích hiện ra trước mặt cô không sót chữ nào.
Thành tích ban đầu coi như không tệ.
Nhưng càng về sau, thời gian vốn từ mấy giây kéo dài thành mười mấy giây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.