Chương 2317: Giãy chết



Tôi nhắc lại lần nữa, các người đã bị bao vây! Lập tức bỏ súng xuống, giơ tay lên!
Lúc này, bầu trời đã sáng rõ.

M8áy bay trực thăng dần dần hiện ra khỏi tầng sương mù dày đặc.

Tiếng gió lớn càng làm đám cướp biển sợ hãi hơn.
3

Lão đại.
Tên cướp biển kia đang định quay đầu lại nhìn Hồ Tứ, đột nhiên hoa mắt, một bóng đen đã lướt qua trước mắt h9ắn, chạy xuống vách núi.

Lão đại!
Tên cướp biển kia nhìn rõ bóng người kia là Hồ Tứ, lập tức hô to một tiếng.
Cùng lúc này, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt bước nhanh về phía trước, túm lấy Hồ Tứ, mắng:
Anh định làm gì thế?

Nhảy5 xuống biển! Không phải cô Diệp nói thế à! Nói không chừng nhảy xuống còn có một con đường sống!
Ánh mắt Hồ Tứ rời rạc, rõ ràng là đã hoảng loạn rồi.
Nhiếp Nhiên giữ lấy hắn, tức giận nói:
Anh điên rồi à, dòng chảy ngầm phía dưới lớn như vậy, nhảy xuống nhất định sẽ chết.

Nghe giọng cô dường như là đang suy nghĩ cho an nguy của hắn, nhưng trên thực tế là cô không muốn để cho hắn chạy thoát.
Cô thầm thở phào.
Có lẽ là những binh lính kia.
Nhưng bên dưới có dòng chảy ngầm mãnh liệt đến thế, không biết bọn họ tới đây bằng cách nào.
Ngộ nhỡ nhảy xuống biển có một con đường sống, đến lúc đó lại phát sinh vấn đề thì sao? Lần này, nhất định phải bắt hết đám người này mới được.

Chẳng lẽ anh muốn tan xương nát thịt à?!
Nhiếp Nhiên nói xong câu này, Cửu Miêu lạnh lùng nói chen vào,
Nhưng không phải cô vẫn sống đó à?
Cô ta thăm dò hết lần này đến lần khác khiến vẻ mặt Nhiếp Nhiên trở nên u ám,
Đấy là do tôi may mắn, mọi người thì
sao?


Bị giam trong tù cả đời còn không bằng thử xem.
Cửu Miêu nói rồi bình tĩnh chạy xuống dưới vách núi.
Nhiếp Nhiên thắt tim lại, ai cũng có thể chạy trốn, duy chỉ có Cửu Miêu là không thể! Cô ta có quá nhiều nghi vấn, cần phải được tháo gỡ.
Lúc Nhiếp Nhiên đang định buông Hồ Tứ ra để giữ lấy Cửu Miêu thì thấy bên mép vách núi có mấy bóng đen nho nhỏ.
Hồi đó cô rơi xuống cũng vậy, sao họ lại cứu được cô? Cô buông Hồ Tứ ra, thản nhiên nói:
Chỉ sợ ý tưởng của anh thất bại rồi.
Vừa dứt lời, mấy bóng đen phía xa đã nhảy lên, cầm súng chĩa vào bọn chúng:
Tất cả bỏ súng xuống, mau bỏ súng xuống
Đám cướp biển kia giơ súng hết đạn lên giả vờ giả vịt nhắm vào bọn họ, sau đó cũng nói:
Bảo vệ lão đại, mau! Mau bảo vệ lão đại!
Một gã bên cạnh đồng thời hô lên:
Rút lui, mau rút lui!
Đám cướp biển bảo vệ chặt chẽ cho Hồ Tứ và Nhiếp Nhiên, sau đó nhanh chóng rút lui về phía sau.

Nhưng chạy được một nửa, tên trước mặt lại nói:
Không được, phía trước cũng có binh lính! Lão đại, chúng ta bị bao vây hoàn toàn rồi!


Hồ Tứ quay lại nhìn, phát hiện đám binh lính kia đã xếp thành một hàng sau lưng, cầm súng dịch dần về phía bọn chúng.


Đáng chết!

Lão đại, làm thế nào đây, chúng ta không còn một viên đạn nào cả!
Đám cướp biển giơ súng, nói với Hồ Tử.

Một binh lính dẫn đầu vừa tiến về phía trước vừa hô lớn:
Tất cả mau để súng xuống!
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói đó là biết đó là nam binh bên cạnh Lão Phùng.

Đến bây giờ cô vẫn không biết anh ta tên là gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.