Chương 2506: Cái gì mới quan trọng?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 751 chữ
- 2022-02-20 10:24:43
Nhiếp Nhiên dửng dưng đi xuống tầng, ai ngờ khách Nhiếp Thành Thăng nói lại là nhà Uông Phủ ở cùng tiểu khu.
Ba mươi Tết bọn họ không ở 8nhà đoàn tụ, đến nhà họ Nhiếp làm gì? Nhiếp Nhiên đang nghi ngờ thì nghe thấy Nhiếp Thành Thăng gọi mình:
Nhiếp Nhiên, con mau qua đây chào ch3ú Uông đi, lâu lắm rồi không gặp nhau, còn cả Uông Tư Minh và Uông Minh Hạo nữa.
Chú Uông.
Nhiếp Nhiên đi tới chào hỏi.
Uông9 Phủ cười ha ha gật đầu liên tục:
Ừ, phải đến hai năm không gặp cháu rồi nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt mà cháu đã lớn thế n6ày rồi.
Nhiếp Thành Thắng cũng cảm thán:
Tôi cũng thấy thế, chớp mắt mà chúng ta đã trung tuổi rồi, chỉ sợ thêm một cái chớp mắt nữa là nhườn5g chỗ cho mấy đứa trẻ, thành hai lão già.
Ha ha ha ha, đúng thể!
Hai người hàn huyên, còn bốn đứa con thì nghe họ tán gẫu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên tay trái Nhiếp Thành Thắng, nhìn qua rất ngoan ngoãn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt cô đã sớm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
May mà không lâu sau, Nhiếp Thành Thắng đã nói:
Bốn đứa đứng ngồi với hai ông già này nữa, Minh Hạo vốn muốn tới mời Nhiếp Dập bắn pháo hoa, hay là bây giờ Nhiếp Nhiên cũng đi xem cùng đi.
Nhiếp Nhiên hiểu rồi.
Hình như Nhiếp Dập cảm thấy vẫn chưa đủ, lại giục Uông Tư Minh bắn thêm mấy quả khác.
Uông Tư Minh vốn đang nghĩ cách nói chuyện với Nhiếp Nhiên, lúc này Nhiếp Dập có ý này, đương nhiên anh ta rất vui rồi.
Chỉ sợ Uông Phủ muốn gán ghép cho mình và Uông Tư Minh.
Nhưng đáng tiếc, Nhiếp Thành Thắng có dã tâm, chỉ sợ ông ta không thèm để nhà họ Uông vào mắt.
đoàng...
đoàng...
không ngừng vang lên bên tai.
Ban đầu khi cô vào đơn vị dự bị, Nhiếp Thành Thắng đích thân đến nhà xin chỉ dạy kinh nghiệm, lúc này nghe thấy cô đội số nên lại cố ý kéo Uông Tư Minh qua đây.
Mà lúc này Uông Phủ cũng gật đầu:
Đúng vậy đúng vậy, Nhiếp Nhiên đi chơi cùng hai đứa nó đi, Tết đừng ở trong nhà.
Nhiếp Nhiên, ngày Tết mà, cứ đi chơi đi.
Nhiếp Thành Thăng quay đầu sang nói với Uông Phủ:
Từ khi về đến giờ con nhóc này không ra khỏi cổng tiểu khu, ngày nào cũng ở nhà với tôi.
Uông Phủ hâm mộ:
Cho nên tôi mới hâm mộ anh có cô con gái ngoan thế này, anh nhìn hai thằng nhóc nhà tôi đi, chỉ mải chơi, đâu có rảnh mà quan tâm đến tôi.
Uông Tư Minh mỉm cười:
Ba, nếu ba đã nói thế, con mà không làm thật thì đúng là có tiếng mà không có miếng
Nói rồi anh ta nói với Nhiếp Nhiên:
Đi thôi, ba tôi nói tôi chỉ mải chơi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể chơi thôi.
Lời nói đùa kia khiến mọi người cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên biết Nhiếp Thành Thăng đang tính toán gì, nhưng ở đây nghe hai người bọn họ nói chuyện còn không bằng theo Uông Tư Minh đi ra ngoài xem bắn pháo hoa:
Vậy con ra ngoài đi dạo một vòng, sẽ về sớm thôi.
Không sao, hôm nay là Tết nên con cứ chơi thoải mái đi.
Hình như Nhiếp Thành Thăng rất hài lòng với lời cô nói, cười vẫy tay bảo bọn họ đi ra ngoài chơi.
Uông Tư Minh là người lớn nhất trong đó, đương nhiên phải bảo vệ hai đứa nhỏ kia, vì vậy việc bắn pháo hoa do anh ta phụ trách.
Đốt dây dẫn xong, Uông Tư Minh kéo hai đứa nhỏ tránh sang bên cạnh, sau đó tiếng pháo hoa
đoàng...
Nhiếp Dập và Uông Minh Hạo đã sốt ruột lắm rồi, dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, muốn đi bắn pháo hoa nên chạy đầu tiên, vì vậy Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh đi ở phía sau.
Bốn người đi ra khỏi nhà họ Nhiếp tới một nơi tương đối trống trải.
Anh ta bắn nốt ba quả còn lại, đồng thời còn đốt pháo que rồi đưa cho Nhiếp Dập và em trai mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.