Chương 2507: Rốt cuộc cô vì cái gì?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 713 chữ
- 2022-02-20 10:24:43
Đương nhiên là vào Quân khu 9.
Hình như Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta, thể là quay sang nhìn anh ta một cái, vẻ mặt không c8òn sự dịu dàng như vừa rồi, chỉ còn lại lạnh nhạt vô tận:
Sao anh lại nhìn tôi như thế?
Uông Tư Minh lập tức hoàn hồn lại, khôi phục lại vẻ mặt nh3ư bình thường, cười nói:
Cô đang giục tôi mau huấn luyện cùng cô à?
Không, ngày mai tôi đi rồi.
Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, nụ cười của Uông Tư Min9h lập tức cứng đờ, sau đó anh ta cau mày lại:
Ngày mai? Nhưng ngày mai mới là mùng một mà!
Tôi nói rồi, Tết không quan trọng với tôi.
Nhiếp Nhiê6n dùng một lát mới nói tiếp:
Nhưng mà tôi vẫn phải cảm ơn anh đã huấn luyện cùng tôi trong khoảng thời gian này, làm phiền anh rồi.
Lúc nói lời nà5y, vẻ mặt và giọng điệu của cô vô cùng bình thường lễ độ, nhưng cũng lộ ra sự xa cách.
Uông Tư Minh không hề muốn cô xa cách như thế.
Quen nhau hơn hai năm rồi nhưng thái độ của Nhiếp Nhiên vẫn dửng dưng.
Anh ta không hiểu tại sao cô có thể ôn hòa với những người khác mà chỉ lạnh nhạt với mình anh ta.
Cho dù ban đầu bọn họ quen nhau không vui vẻ gì, nhưng nhiều năm trôi qua nên phai nhạt đi rồi chứ.
Khi đó mâu thuẫn giữa bọn họ cũng không sâu, chỉ là vì chuyện của Nhiếp Dập mà nói mấy câu mà thôi.
Cô cứ phải thế à?
Uông Tư Minh bày ra vẻ bất lực.
Dưới tiếng pháo hoa vang dội, Nhiếp Nhiên không nghe rõ, cũng không hiểu ý trong lời nói của anh ta, tưởng là anh ta đang nói chuyện mình đi quá sớm, vì thể giải thích:
Dĩ nhiên rồi, qua Tết là đến kỳ sát hạch, sao tôi có thể không vội được?
Uông Tư Minh hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, nói:
Vậy tôi đưa cô ra ga.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không cần đầu, tôi tự đi được.
Nhưng cô cầm túi lớn túi nhỏ đi sẽ không tiện.
Câu nói này không có tác dụng với Nhiếp Nhiên:
Tôi lấy đâu ra túi lớn túi nhỏ, có mỗi cái ba lô thôi.
Uông Tư Minh nghẹn họng:
Cô...
đúng là khiến người ta bớt lo.
Bớt lo đến nỗi làm cho người ta bất lực.
Pháo hoa tắt dần, Uông Tư Minh thấy Nhiếp Nhiên bày ra vẻ cuối cùng cũng kết thúc, anh ta nghiến răng, lấy hết dũng khí, quay sang nói với Nhiếp Nhiên:
Nhiếp Nhiên, tôi...
Nhưng còn chưa nói hết, Nhiếp Nhiên đã cắt ngang:
Xong rồi, tôi phải về đây.
Uông Tư Minh khẩn trương nói:
Nhưng tôi có lời muốn nói với cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta nắm tay mình thì nhíu mày lại:
Nhưng tôi không muốn nghe.
Ánh mắt cô lạnh dần, Uông Tư Minh giật mình, bất tri bất giác buông tay ra.
Anh ta cảm thấy nếu mình vẫn nắm tay cô, rất có thể sau này ngay cả nói chuyện với nhau cũng không thể nữa.
Nhiếp Nhiên thu tay lại, quay sang nói với Nhiếp Dập đứng ở cách đó không xa:
Nhiếp Dập, em chơi chán thì tự về nhé.
Nhiếp Dập ném cây pháo que mới đốt được một nửa đi, qua hỏi:
Chị phải đi rồi à?
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Ừ, chị hơi đau đầu, về trước đây.
Ồ, thể tôi cũng không chơi nữa, tôi về cùng chị
Nhiếp Dập nhìn gương mặt khó coi của Uông Tư Minh, dịch về phía Nhiếp Nhiên.
Uông Tư Minh cố chấp nói:
Tôi chỉ có một câu thôi.
Nhiếp Nhiên không vui:
Tiếc là một chữ tôi cũng không muốn nghe.
Tại sao?
Hình như Uông Tư Minh không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, khăng khăng muốn có đáp án.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh bảo:
Anh sẽ nhanh biết thôi.
Nói xong, cô vòng qua anh ta đi về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.