Chương 3100: Tôi sẽ không trở về



Không!
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta từ chối thì quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của anh ta, cô càng cau mày chặt hơn.

Hiển nh8iên không hiểu anh ta đang cười cái gì.
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc mới trả lời:
Cho dù là loại nào cũng hơn đi với tôi.

Cho dù là loại nào cũng không bằng đi theo cô.
Dương Thụ cố chấp nói.

Đi theo tôi sẽ chết.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở anh ta.

Rốt cuộc cô muốn thể nào!
Vu Thừa Chinh thật sự không hiểu lúc này Nhiếp Nhiên lên cơn điên gì:
Chuyện này rõ ràng là cô chính miệng nhận, là cô nói đi nói lại với Tiểu đoàn trưởng rằng cô bắn chết bọn họ, không có ai ép cô cả! Bây giờ cô nửa đường chạy trốn, không chịu theo chúng tôi trở về là có ý gì! Cô có biết Tiểu đoàn trưởng nhận được tin tức này tức giận thế nào không!

Lúc ấy anh ta đang dẫn một đội ngũ tuần tra ở khu vực biên giới thì nhận được tin tức của Lý Tông Dũng nói là lúc chuyển giao Nhiếp Nhiên chạy trốn, cần phải bắt cô về.
Vu Thừa Chinh vội vàng hô lên:
Nhiếp Nhiên! Đứng lại!
Nhưng người trước mặt không hề phản ứng, tiếp tục chạy.

Tôi ra lệnh cho cô lập tức dừng lại!
Vẫn không có ai phản ứng.

Tôi biết tại sao cô đuổi tôi đi, không phải cô sợ tối gây trở ngại cho cô, nếu như chế tôi vướn3g bận, vừa rồi lúc tôi ngã xuống cô đã bỏ tôi lại, không đợi đến bây giờ mới nói rồi.
Thật ra cô sợ tôi ở cạnh cô sẽ hoàn toàn không trở9 về được, có đúng không?
Anh ta cười.

Thật ra sau khi lén chạy ra khỏi5 phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng tìm cô, tôi đã biết mình không trở về được nữa.
Nếu cô không cho tôi đi theo cô, tôi chính là lính đào ngũ, đưa về nhẹ thì bị phạt, đuổi khỏi quân đội, nặng thì ngồi tù mấy năm.

Cuối cùng Vu Thừa Chinh hô lên:
Còn không dừng lại tôi sẽ bắn đấy!
Nhiếp Nhiên không thể không dừng bước.
Vu Thừa Chinh dừng lại:
Nhiếp Nhiên, cùng chúng tôi trở về đi.
Nhiếp Nhiên xoay người lại, ánh nắng ban mai xuyên qua cành lá rậm rạp chiều lên người cô khiến cô rất cô độc:
Nếu tôi nói không thì sao?


Chuyện này không tới lượt cô nói.
Vu Thừa Chinh nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên châm chọc:
Vậy do ai nói? Lý Tông Dũng à?

Cô có biết Tiểu đoàn trưởng vì chuyện của cô mà phiền muộn bao lâu rồi không? Cô theo chúng tôi trở về thì chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.
Vu Thừa Chính tận tình khuyên bảo khiến Nhiếp Nhiên càng cười châm biếm hơn:
Cứu vãn? Anh tưởng tôi là đứa trẻ con ba tuổi à?

Dương Thụ không ngừng lắc đầu, quả quyết trả lời:
Không đi theo cô, tôi sẽ hối hận.
Nhiếp Nhiên lại im lặng một lúc, cuối cùng ném lại một câu:
Tùy anh.
Nói xong cô tiếp tục chạy về phía trước.
Dương Thụ vô cùng vui vẻ, tăng tốc bám theo cô.
Từ sau khi Lâm Hoài chết, Nhiếp Nhiên rất ít thấy anh ta cười.
Ngày nào anh ta cũng trầm 6mặc, không nói chuyện với người khác, chỉ liều mạng huấn luyện, không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Chuyện này là Nhiếp Nhiên ngầm thừa nhận, hơn nữa thái độ còn cực kỳ tốt đẹp, sao tự dưng trên đường chuyển giao lại đổi ý chạy trốn? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã cố ý lừa mọi người? Vu Thừa Chinh càng nghĩ càng cảm thấy có thể.


Nhiếp Nhiên, nể tình chúng ta cùng một đơn vị, cô theo chúng tôi về đi! Tiểu đoàn trưởng đã hứa sẽ giúp cô rồi mà.

Giúp tôi? Ném tôi đến trước mặt Trì Tranh Bắc chính là giúp tôi à? Anh chỉ biết Tiểu đoàn trưởng tức giận, vậy anh có biết bây giờ tôi tức giận thế nào không?
Câu cuối cùng cô gần như quát lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh, câu nói kia vang vọng giữa núi rừng làm người ta sợ hãi.

Lửa giận phừng phừng trong mắt cô không giống đang diễn mà giống tức giận thật hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.