Chương 3101: Người của tôi sao có thể chết dễ thế được?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 625 chữ
- 2022-02-27 08:49:19
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại:
Vu Thừa Chinh, anh muốn dồn tôi vào chỗ chết đúng không?
Cùng chúng tôi về đi.
Vu Thừa Chinh nghiêm túc ra 8lệnh.
Nhiếp Nhiên híp mặt lại, giơ súng lên cảnh cáo:
Anh đừng có ép tôi.
Cô dửng dưng chĩa súng vào một người trong đó, nói:
Anh có biết nếu tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?
Ánh nắng sớm khúc xạ lên khẩu súng của cô làm cho lòng người ta phát run:
Tôi chỉ hỏi một câu, rốt cuộc có thả cho tôi đi không?
Không thả!
Vu Thừa Chinh vừa mới nói xong đã nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Một người trong đám người Quân khu 9 ngã xuống đất.
Rất rõ ràng, người nổ súng không hề do dự nào.
Nhiếp Nhiên thấy thế thì cười giễu cợt, rõ ràng là đang châm biếm hành động của Lý Vọng chỉ là phí công mà thôi.
Bây giờ tôi có năm viên đạn, ít nhất có thể giết ba người, có muốn thử không?
Cô dửng dưng nói.
Hai bên đối đầu, căng thẳng đến nỗi khiến người ta không tự chủ được nín thở.
Nhưng cho dù bị hai mươi mấy người đồng thời giơ súng nhắm vào, Nhiếp Nhiên vẫn không hề lép vế.
Tim?
Đây chẳng phải là một phát mất mạng à?! Cô dám ra tay độc ác như vậy! Vu Thừa Chinh ra lệnh:
Lập tức liên lạc với đơn vị, mấy người các câu khiêng cậu ấy ra ngoài, đưa đến bệnh viện! Nhanh lên!
Mấy người kia vội khiêng binh lính kia rút lui, đồng thời liên lạc với đơn vị cử bác sĩ tới cấp cứu.
Nhưng không ai có tâm trạng nghe cô nói chuyện nữa, Vu Thừa Chính nhìn chằm chằm binh lính bị thương kia, hỏi:
Sao rồi?
Không được, bắn vào tim, nhất định phải đưa về, có lẽ còn có chút hy vọng.
Lý Vọng nói với Vu Thừa Chinh.
Đám người kia không ngờ Nhiếp Nhiên có vũ k3hí, vội lui về phía sau một bước, Lý Vọng và Cổ Vinh An thấy Nhiếp Nhiên như vậy càng thêm sốt ruột.
Nhiếp Nhiên, cô đừng làm 9bậy!
Đúng vậy! Nhiếp Nhiên! Cô đừng sai càng thêm sai nữa! Không có chuyện gì là không thể giải quyết cả!
Đám người kia vẫn cổ khuyê6n nhủ Nhiếp Nhiên, đáng tiếc Nhiếp Nhiên cau mày quát lên:
Im miệng!
Cô giơ súng nhắm vào bọn họ, gằn giọng nói với Vu Thừa Chinh:
A5nh biết kỹ thuật bắn của tôi rồi đấy, nếu còn ép tôi, tôi không ngại kéo theo hai người chết chung đâu.
Nhiếp Nhiên! Cô đừng u mê không tỉnh! Cô làm như vậy chỉ khiến hậu quả nghiêm trọng hơn thôi.
Thấy cô mở chốt an toàn, Vu Thừa Chinh cũng nghiêm giọng hơn, mà đám người Lý Vọng dù lo lắng nhưng là binh lính nên bọn họ vẫn lập tức giơ súng lên nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Đám người Vu Thừa Chinh ngẩn ra, sau đó gầm lên giận dữ:
Nhiếp! Nhiên!
Bọn họ không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ bắn thật! Bọn họ nghĩ đến tình chiến hữu những ngày qua, cho dù giơ súng với cô nhưng không hề có ý nổ súng, nhưng Nhiếp Nhiên lại không do dự làm thế.
Nhiếp Nhiên, cô có biết mình đang làm gì không!
Lý Vọng tức giận gầm lên với Nhiếp Nhiên rồi vội cấp cứu cho người kia, hy vọng anh ta có thể tỉnh lại trước.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn luôn bình thường, không hề thay đổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.