Chương 3130: Gặp lại sẽ là kẻ địch


Nhiếp Nhiên thấy anh lạnh lùng mím môi đi thẳng đến chỗ bọn họ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thế này.

Cô khẽ híp mắt lại.
Một giây tiếp theo, cánh cửa xe phía cô ngồi bị Dịch Sùng Chiêu giật mạnh ra, anh không nói một lời kéo cô từ trên ghế phụ xuống.
Nhiếp Nhiên nhanh tay bám lấy cửa, tránh được số phận bị lôi xuống.


Đội trưởng Dịch, hơn nửa tháng không gặp, đến lễ phép cơ bả9n nhất cũng mất rồi à?
Cô cười lạnh, đáy mắt không hề dao động.
Nhiếp Nhiên gần như lập tức dừng lại.
Cô vừa cúi đầu đã thấy trên bàn tay đang nắm chặt tay mình không buông có vết thương do đạn vượt qua, máu đang bắt đầu chảy ra.
Tiếng Mạc Thừa truyền từ trong xe đến:
Không bắn phát súng này, tôi cảm thấy hình như các người coi tôi là người chết rồi.
Dịch Sùng Chiều cúi đầu, cuối cùng liếc vào trong xe.
Chiều nào của Nhiếp Nhiên cũng tấn công vào chỗ hiểm, mà Dịch Sùng Chiêu đêu hóa giải được, còn quấn lấy cô.
Nhất thời Nhiếp Nhiên không có cách nào trốn thoát.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.
Nhiếp Nhiên nắm chặt cái tay còn lại vung về phía mặt anh, nắm đấm mang theo gió lao đến.
Dịch Sùng Chiêu giơ tay ngăn cản.
Chỉ một lát sau, hai người đã đánh nhau ngay ngoài xe.
Anh cúi đầu, kéo mạnh hơn:
Về cùng anh.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, 6khẽ hừ một tiếng:
Anh đang đùa với tôi à?
Lời cô đầy ý khinh thường và cười nhạo.
Vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc, giọng cũng 5nặng nề hơn:
Theo anh trở về!
Hình như Nhiếp Nhiên bị anh kéo đau, cũng hơi phiền vì bị anh bám lấy, cô giằng ra:
Cùng anh về làm gì? Dâng mạng mình lên một lần nữa?
Tay anh vẫn giống như vòng sắt giữ chặt lấy cô:
Cùng, anh, trở về.

Mơ, đi!
Nhiếp Nhiên ném lại hai chữ, bắt đầu giãy giụa.
Cô nổi giận, giơ chân đạp vào đầu gối anh:
Anh bỏ tay ra!
Dịch Sùng Chiều dịch chân, khó khăn tránh thoát được nhưng tay vẫn không buông.

Người của anh?
Vẻ mặt Mạc Thừa rét lạnh:
Anh có ý gì?

Ý trên mặt chữ
Hai người không ai nhường ai, mùi thuốc súng nồng nặc.
Cuối cùng Mạc Thừa gọi một tiếng:
Nhiếp Nhiên.
Xem ra là muốn cô giải thích.
Nhiếp Nhiên cười lạnh:
Tôi làm gì có tư cách làm người của đội trưởng Dịch, buông tay!

Nhiếp Nhiên!
Dịch Sùng Chiêu lại siết chặt tay hơn.
Hai người vừa đôi mắt, Mạc Thừa đã nhận ra anh, mắt hắn tối lại:
Xem ra phát súng vừa rồi nên bắn vào vai anh mới đúng.
Trong lần hành động của Dư Xuyên, hắn đã bị người đàn ông này bắn bị thương!
Khỉ thể và cảm giác đó sẽ không nhầm được.
Dịch Sùng Chiêu dửng dưng, mím môi lại thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng:
Mạc lão đại, lần này chúng tôi chỉ xử lý Trì Tranh Bắc, không động đến anh, hy vọng anh có thể hợp tác.
Mạc Thừa nghịch khẩu súng trong tay, cười:
Tôi còn chưa đủ hợp tác à? Nếu như tôi không hợp tác, bây giờ anh đã chết rồi.

Cô ấy là người của tôi, tôi phải đưa cô ấy đi.
Mặc dù bị thương nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn nắm chặt cổ tay Nhiếp Nhiên.
Anh hơi cử động là vết thương đã nứt ra, máu lại chảy ra ngoài.

Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý đến anh, cô lạnh lùng cảnh cáo:
Tôi nhắc lại lần nữa, buông tay!

Anh không buông thì sao?
Nhiếp Nhiên im lặng một giây, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:
Phát súng tôi bắn vào tim anh trước kia bây giờ còn đau không?
Lời nói uy hiếp này khiến vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu sầm lại.

Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, một lúc sau mới lên tiếng:
Em quyết đi con đường này đến cùng à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.