Chương 3207: Không cố gắng được nữa
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 889 chữ
- 2022-02-27 09:00:03
Sao thế?
Có lẽ là giọng cô quá kỳ lạ nên người ngồi phía sau nghiến răng hỏi một câu.
Anh...
Cô rất muốn nói anh lừa tôi, nhưng không 8nói ra được, cuối cùng nói:
Anh vẫn ổn chứ?
Nhiếp Nhiên nhìn máu không ngừng lan ra cùng với giọng nói yếu ớt của anh ta, cau mày lại. 3
không chịu nổi nữa rồi...
Không! Đừng! Dương Thụ, anh cố gắng một chút! Dương Thụ!
Thật ra tôi đúng là giỏi gây phiền phức cho cô, may mà lần này cô không nghe tôi, nếu không cô sẽ giống tôi...
Nhiếp Nhiên nghe mà nhớ lại chuyện vừa rồi anh ta bảo mình ngồi ghế sau.
Có điều, lần may mắn này lại khiến cô đau xót trong lòng.
Dương Thụ, anh không gây phiền phức cho tôi, nếu không có anh tôi sẽ không ra được bên ngoài, tôi vẫn sẽ chết ở trong cái hang kia.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng Mạc Thừa vang lên bên ngoài.
Nhiếp Nhiên! Nhiếp Nhiên cô có sao không?!
Tôi đây, tôi vẫn ổn!
Nhiếp Nhiên lập tức trả lời.
Mạc Thừa vừa nghe thấy tiếng cô liền vội vàng nói:
Cô cố chịu nhé!
Nhiếp Nhiên còn chưa nói đã nghe thấy tiếng Dương Thụ yếu ớt truyền đến:
Hình như tôi...
anh đừng ngủ! Anh đã nói là sẽ chống đỡ được mà!
Chỉ là tối...
hơi tiếc nuối...
nếu như có thể nhìn thấy...
Sĩ quan huấn luyện...
Nhiếp Nhiên cảm thấy như có tảng đá đè vào trong lòng.
Dương Thụ, Dương Thụ!
Cô không ngừng gọi tên anh ta.
Sau bốn năm lần gọi, hình như Dương Thụ hoàn hồn lại, ừ một tiếng:
Nhiếp Nhiên, tôi vừa mới nhìn thấy sĩ quan huấn luyện...
Dương Thụ, anh cố gắng nhé!
Nhiếp Nhiên nghiên chặt răng nói với anh ta:
Coi như là vì tôi, cố gắng lên!
Được, tôi sẽ cố gắng.
Dương Thụ thở nặng nề, trả lời.
bây giờ tôi chết, cô...
nhất định rất đau lòng...
may mà...
Nhưng Nhiếp Nhiên không vì câu này mà thả lỏng hơn được chút nào.
Sức nặng trên lưng giảm bớt, nhưng sức nặng trong lòng lại tăng lên rất nhiều.
Bởi vì cô nhìn thấy máu vẫn đang không ngừng lan ra.
đẹp...
Dương Thụ!
Dương Thụ!
Dương Thụ!
Lần này cho dù Nhiếp Nhiên gọi thế nào, anh ta cũng không đáp lại nữa.
Nhiếp Nhiên siết chặt tay, nhắm mắt lại.
sẽ không dễ dàng chết đi đầu...
cô cũng sẽ không đau lòng...
Nghe giọng Dương Thụ càng ngày càng thấp, Nhiếp Nhiên vội vàng nói:
Dương Thụ, Dương Thụ...
Mặc dù tốc độ không còn nhanh như vừa rồi, nhưng vẫn không ngừng chảy.
Cô lại nghĩ đến trước đây Lý Kiêu cũng giống thế này, máu không ngừng chảy từ vết thương ra, chảy mãi, chảy mãi...
giống như muốn chảy hết máu trong người...
Dương Thụ...
.
Mấy lần cô muốn hỏi anh ta có thể chịu được không, thì lại nghe thấy anh ta nói:
Hình như tôi...
nhìn thấy sĩ quan huấn luyện Lâm...
Nhiếp Nhiên giật mình.
Anh cố gắng chút, sắp ra ngoài được rồi.
Cho dù lúc nãy nói chuyện với Dương Thụ cô đã biết có lẽ anh ta bị thương không nhẹ, nhưng khi9 thấy chỗ máu kia, cô vẫn thấy nặng nề trong lòng.
Lượng máu như vậy cho dù ra ngoài cũng có thể chạy được bao xa? Nhiếp Nhiên không phải6 là người làm việc theo cảm tính nên cô rất rõ, Dương Thụ không chống cự được nữa rồi.
Trừ khi bây giờ người Quân khu 9 đến nơi này, nếu 5không anh ta sẽ chết.
Dương Thụ, anh cố gắng chút nữa đi.
Mặc dù lý trí của cô biết nhất định Dương Thụ không sống nổi, chảy nhiều máu như vậy cho dù bò ra được cũng chưa chắc có thể ra được khởi ngọn núi lớn này.
Nhưng về tình cảm, cô vẫn hy vọng anh ta có thể chống đỡ một chút, cố gắng chút nữa.
Tự dưng tôi thấy rất may mắn...
Hình như anh ta không nói được quá dài nữa, giọng đứt quãng:
May mắn vì cô không thích tôi, nếu không...
Mùi máu tanh nồng nặc trong xe khiển Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy buồn nôn choáng váng, cuối cùng không chịu được mà ngã xuống.
Cô đã chống đỡ quá lâu, quá lâu rồi.
Trên thực tế, cô cũng bị thương nặng.
nhìn thấy cô mặc váy cưới...
thì tốt...
Anh sẽ thấy, chỉ cần anh cố gắng thì sẽ có thể nhìn thấy.
Nhiếp Nhiên hứa với Dương Thụ:
Chỉ cần anh cố gắng chống đỡ, tôi nhất định sẽ cho anh thấy đầu tiên!
Những hình như Dương Thụ đã không nghe được nữa, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khẽ cười nói:
Cô chắc chắn rất đẹp...
rất...
may mà cô thích đội trưởng Dịch...
anh ta...
anh ta lợi hại như vậy...
Thậm chí ban đầu còn nặng hơn cả Dương Thụ.
Chỉ vì cô ngồi ở ghế phụ lái, đầu xe không bị tai ương nên mới thoát được.
Nhưng bây giờ cô cũng dần dần đến cực hạn rồi.
Cả người đau đớn cộng thêm đất đá bên ngoài đè lên khiến cô không thể động đậy.
Cô dán khuôn mặt nhỏ lạnh như băng lên cửa kính, máu nhòe nhoẹt hết nửa gương mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.