Chương 3208: Nguy rồi! cô không ổn rồi?


Vết thương mãi không được chữa trị, thậm chí còn mất máu quá nhiều, ngâm trong mưa lạnh, nhiễm trùng phát sốt khiến cô n8gã xuống trong nháy mắt.


Nhiếp Nhiên...
Dương Thụ không ổn rồi, tôi muốn cứu anh ta...
Cô vừa tỉnh táo lại đã dùng sức muốn thoát ra.

Vô dụng thôi, đất đá rất nặng, chỉ dùng sức sẽ không có tác dụng gì, nhất định phải đào.
Mạc Thừa nói.
Vào giây phút đó, cô bỗng cảm thấ5y mình trở lại dáng vẻ trước khi chết ở kiếp trước.
Khi đó cô bị trúng đạn ngã xuống, máu cũng chảy dần ra khỏi cơ thể, sau đó dần dần đọng lại thành một vũng máu lớn, máu chảy đến mũi cô, cũng nồng nặc y như bây giờ.
Bởi vì cô nhìn thấy tay Mạc Thừa đã nứt hết ra, đầm đìa máu tươi.
Nước mưa lạnh như băng đập vào người khiến cô càng sốt cao hơn.

Nhiếp Nhiên! Bây giờ cô cảm thấy thế nào?
Mạc Thừa gạt hết đất đá trên miệng mũi cô, hỏi.
Hít thở được không khí mới mẻ, đầu óc Nhiếp Nhiên khôi phục lại, nhưng vừa rồi bị ngạt thở quá lâu nên cô vẫn hơi choáng váng:
Tôi...
Sống lại một đời, chưa bao giờ có ai dám tát cô thể này! Cô lập tức mở mắt ra.
Mặc dù cơ thể yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Nhưng tốc độ của hắn có nhanh thế nào cũng không thể đào Nhiếp Nhiên ra trong thời gian ngắn được.
Nhiếp Nhiên nôn nóng, lại không sao giục được hắn.
Cơn choáng váng tấn công tới9, cộng thêm bùn đất sụp đổ lấp đầy cả không gian, không khí không ngừng giảm bớt, nước mưa từ từ nhiều hơn, mũi cô nồng6 nặc mùi máu tanh.
Không chỉ có máu của Dương Thụ, còn có máu của cô.
Nhiếp Nhiên thở hổn hển:
Vậy anh giúp tôi, giúp tôi lấy tay tôi ra, hai người sẽ nhanh hơn.
Mạc Thừa đành đào cho cô.
Dù có phải vì Dương Thụ hay không, cô cũng nhất định phải ra trước mới được.
tôi vẫn ổn...

Cô chắc chắn chứ?

Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lúc này mới phát hiện tình cảnh của mình.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
Thậm chí cô còn có ảo giác đang ở trong lò lửa.
Lúc này đừng nói ánh mắt cô lạnh lùng phát rét, dù có bắn ra dao, Mạc Thừa cũng nguyện ý.
Chỉ cần cô tỉnh lại là được rồi.
Cho nên bây giờ trừ đầu được đào lên, những chỗ khác căn bản không nhúc nhích được, cả người vẫn bị chôn ở trong đống đất.
Nhưng dù vậy, Nhiếp Nhiên vẫn rất cố gắng muốn bò ra ngoài.
Có lẽ là cô sắp chết nhỉ? Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới lời hứa vừa rồi với Dương Thụ, thế mà giờ đây cô lại không chịu được nữa.
Nhiếp Nhiên cảm thấy ý thức mất dần theo cơn sốt.
Tiếng gào thét của Mạc Thừa cũng càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng chỉ một lúc sau, một tiếng vang lớn ập đến, sau đó âm thanh lại dần dần trở nên rõ ràng.
Bởi vì cô ngã từ cửa sổ xuống, đầu hướng xuống dưới, Mạc Thừa vì cứu cô nên đổi hướng đào, tiếng vang vừa nãy là hắn đạp vỡ kính chắn gió.
Nếu cứ đào từ cửa xe, đầu cô lại chôn sâu, chỉ sợ đến khi hắn moi được cô ra, cô đã bị chết ngạt rồi.

Nhiếp Nhiên...
Nhiếp Nhiên...
Nhiếp Nhiên cảm thấy có vật gì đó lau chùi mặt cô, rồi lại đánh mạnh vào mặt cô, khiến cô thấy đau rát.
Đến khi Mạc Thừa phát hiện, mắt cô đã hơi mơ màng rồi.

Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên!
Hắn lập tức dừng đào, tiến lên muốn gọi Nhiếp Nhiên.

Cô đừng vội, chỉ cần đầu cô ra được, những chỗ khác chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Mạc Thừa vội khuyên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu:
Dương Thụ...
Nhiếp Nhiên...
Tiếng Mạc Thừa lại vang lên.
Cô nghe r3õ tiếng gào của Mạc Thừa bên ngoài nhưng không có cách nào hô lớn như vừa rồi nữa.
Nhiếp Nhiên khẽ a một tiếng coi như trả lời, nhưng lại nhanh chóng không có phản ứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.