Chương 3209: Cả đời không gặp được anh nữa
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 670 chữ
- 2022-02-27 09:00:03
Mặc dù có sốt cao nhưng vẫn còn chút thần trí.
Cô nghe thấy Mạc Thừa nói đến đội trưởng Dịch liền giật mình, giống như có cái gì8 kéo linh hồn đã bắt đầu tan rã của cô lại.
Mạc Thừa đột nhiên cảm thấy tay đỡ đau hơn hẳn, hắn hỏi:
Bây giờ cô cảm thấy thế nào?
Yên tâm đi, tôi vẫn chịu đựng được.
Nhiếp Nhiên trấn an hắn.
Dịch Sùng Chiêu...
Đời này không gặp được Dịch Sùng Chiêu nữa.
Cô5 cau mày, giống như đang giãy giụa, đang kháng cự.
Vẻ mặt của cô khiển Mạc Thừa khổ sở.
Cô không dám lên tiếng sợ ảnh hưởng đến Mạc Thừa.
Nhưng cứ mãi, cố mãi...
Mưa vẫn rơi đều.
Hạt mưa đập vào mặt khiến cô híp mắt lại, nhưng dần dần cổ họng nóng như lửa đốt, có lúc lạnh lúc nóng, cảm thấy rất khó chịu.
Khôn3g, không được! Ngay sau đó, Mạc Thừa thấy lông mi cô khẽ run lên mà thầm mừng rỡ.
Hắn lại tiếp tục nói:
Cô nghĩ xem, đội trưởn9g Dịch của cô biết cô chết thì phải làm thế nào? Cô muốn anh ta làm thế nào? Nhất định anh ta sẽ bị sốc, Nhiếp Nhiên, cô muốn cả đời an6h ta sống như vậy sao?!
Cả đời sống trong cú sốc? Không, không thể tuyệt đối không thể Câu này khiến Nhiếp Nhiên chấn động.
Nhiếp Nhiên híp mắt cười nói:
Khiến anh thất vọng không chỉ có chuyện này, thất vọng dần là quen thôi.
Con nhỏ này, đừng có khích tôi, cẩn thận tôi bỏ lại cô ở đây.
Mạc Thừa cố ý tỏ ra tức giận uy hiếp cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có dễ dàng mắc lừa:
Nếu anh muốn bỏ thì đã bỏ lâu rồi.
Ý cô là bảo anh ta mau làm việc đi.
Dưới nước mưa lớn, trước mắt cô mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy có người ở bên cạnh mình.
Dịch Sùng Chiêu...
Cô vô thức gọi, nhưng đến khi dần dần thấy rõ đối phương, cô mới phát hiện không phải Dịch Sùng Chiêu, mà là Mạc Thừa.
Mạc Thừa yên tâm hơn, tiếp tục bởi bùn đất bên cạnh cô ra.
Ầm ầm...
.
Thấy vẻ mất mát trong mắt cô, Mạc Thừa Cổ Lâm ra vẻ thoải mái cười nói:
Tôi còn tưởng ngay cả đội trưởng Dịch của cô cũng không đánh thức cô được chứ, còn nghĩ rằng cô đối với đội trưởng Dịch cũng chỉ có thể thôi.
Nhiếp Nhiên cong môi lên, tự hào:
Đời này, trừ anh ấy ra, thật đúng là không ai có thể đánh thức tôi.
Đúng vậy, thật khiến tôi thất vọng.
Mạc Thừa nói nửa thật nửa đùa.
cô cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng.
Cuối cùng lại hôn mê một lần nữa.
Tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai.
Hơn nữa tiếng sau còn vang hơn tiếng trước.
Lúc hắn đang thấy chua xót thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói ba chữ:
Dịch Sùng Chiêu...
Đúng, Dịch Sùng Chiêu! Mau tỉnh dậy nhìn Dịch Sùng Chiêu của cô đi!
Hắn đè nén sự chua xót, nói với Nhiếp Nhiên.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi đã thấy mí mắt Nhiếp Nhiên khẽ run, chậm rãi mở ra.
Quả nhiên chỉ có người đàn ông này mới khơi dậy ham muốn sống tiếp của cô.
Nhưng vào lúc này, hắn cũng rất vui mừng vì cô vẫn có thứ vướng chân, nếu không thật không biết nên dùng cái gì để đánh thức cô.
Lần này Mạc Thừa phát hiện ra ngay, vội nhào tới hô:
Nhiếp Nhiên?! Nhiếp Nhiên!
Nhiếp Nhiên bị tát đau, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm:
Mạc Thừa, tôi buồn ngủ lắm...
Nhiếp Nhiên, cô không được ngủ, cô ngủ rồi cả đời sẽ không tỉnh lại được đâu!
Nhiếp Nhiên mơ mơ màng màng nói:
Nhưng mà...
tôi rất mệt...
Không phải cô luôn giỏi chịu đựng sao? Cô cố thêm chút nữa đi!
Mạc Thừa hoảng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.