Chương 410: SỢ LÀ UỐNG PHẢI BÙA MÊ THUỐC LÚ GÌ RỒI


Tống Tương sửng sốt một thoáng:
Hoàng thượng, sao ngài lại…


Nhìn dáng vẻ của hoàng đế giống như là đã biết vì sao bọn họ lại muốn trông chừ8ng thi thể này vậy.

Hoàng đế phất tay, cho mọi người lui hết ra xa, sau đó lại nhìn Tống Liêm đang đứng bên cạnh hai người:
Trẫm đã nghe Li3êm ca nhi kể rồi.

Lục Chiêm đáp:
Bởi vì không có chứng cứ cho nên cũng không thể nào làm ầm lên được, chỉ đành xử lý theo hướng tai nạn. Tuy vậy, về phía Đông An hầu phủ thì sẽ cần phải âm thầm cho người giám sát.


Hiện tại có người biết Liêm ca nhi đã từng nhìn thấy nha hoàn đó chưa?
Hoàng đế bỗng hỏi một câu.

Chắc hẳn là còn chưa biết.
Tống Tương nhìn Tống Liêm.

Nhưng bởi vì là lần đầu tiên nên coi như bỏ qua, không được có lần sau.

Cả nhóm người phần phật quỳ xuống, cứ thế mãi cho tới khi hoàng đế đi xa rồi mới dám đứng dậy.
Tấn vương phi đi tới chỗ Tống Tương:
Hoàng thượng nói thế nào?

An Thục phi đứng dậy:
Chẳng qua là chết một con nha hoàn mà thôi, vì sao hoàng thượng lại còn đích thân xuất hiện chứ? Còn cả lúc nãy hoàng thượng muốn nói chuyện với Lục Chiêm và Tống Tương, lại còn cho cung nhân lui hết cả ra, bọn họ đã nói gì chứ? Ta luôn có cảm giác rằng hoàng thượng có vẻ như tin tưởng hai đứa nó một cách quá mức.

Tần vương phi nghe tới đây, bất giác siết chặt chiếc khăn đang cầm trong tay:
Trong hai ngày liên tiếp tới bãi săn, Chiêm ca nhi đều có biểu hiện rất khá, hoàng thượng lại tin tưởng bọn chúng như vậy, lẽ nào hoàng thượng đã có ý đồ nào đấy về việc lập trữ?

An Thục phi nhìn Tần vương phi, trầm mặc một hồi.
Tần vương phi siết chặt lòng bàn tay, nói tiếp:
Mẫu phi làm bạn hoàng thượng nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ cũng đã là dưới một người mà trên cả vạn người. Bởi vậy xin mẫu phi suy tính giúp cho chúng con. Để vương gia cũng có thể có cơ hội thể hiện mình.

An Thục phi nhăn trán, trên gương mặt bà ta thoáng qua một chút chua xót:
Ta vào cung hơn hai mươi năm, nhưng có thể ngồi lên được vị trí này cũng không phải vì hoàng thượng tán đồng bản thân ta. Chẳng qua là vì trong cung chẳng có mấy người, còn ta vừa hay sinh được một hoàng tử mà thôi.


Nếu không, vị trí thái tử để trống lâu như thế, tại sao hậu cung lại có thể yên bình được lâu như vậy chứ?

Tống Liêm bước tới trước hành lễ:
Tham kiến hoàng thượng.

Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng9 nghe tới đây thì Tống Tương cũng đã đoán được, bèn bước tới nói:
Bẩm hoàng thượng, thi thể bị rơi xuống vực, mặt mũi không còn nguyên vẹn, nhưng đ6úng là thị vệ đã tìm được nàng ta dưới chân núi.


Có điểm đáng nghi nào xác đáng không?
Hoàng đế hỏi tiếp.

Thưa không ạ.
Tống tư5ơng lắc đầu:
Từ lúc ngã xuống vực cho tới lúc phát hiện thi thể đều không có điểm nào đáng nghi. Nếu nói có điểm nào đáng phải nghi ngờ thì chỉ có hai điều. Một là nha hoàn của phủ đại thần quyền quý mà lại không có quy củ như vậy, có phần khiến người ta bất ngờ. Hai là khuôn mặt của thi thể bị ngã tan nát có phần hơi trùng hợp. Nhưng đây không thể coi là chứng cứ xác đáng.

Hoàng đế nhíu mày:
Nếu trẫm không tới đây, tiếp đó các ngươi định làm thế nào?

Tống Tương nhìn Lục Chiêm.
An Thục phi hít sâu một hơi:
Có lẽ vì chúng là do hoàng hậu sinh, còn ta nói thế nào cũng chỉ là thiếp thất.

Tần vương phi nghẹn lời, một lúc sau mới lại nói:
Nương nương nặng lời rồi. Nếu là như vậy, Lục Chiêm cũng không phải hoàng tôn đích xuất, mẹ đẻ của nó chỉ là một cơ thiếp ti tiện mà thôi. Vậy tại sao nó có thể giành được sự yêu thương của hoàng thượng? Lại còn yêu ai yêu cả đường đi sang Tương nha đầu nữa chứ.

An Thục phi cau mày:
Nghe ngươi nói vậy, đúng là hoàng thượng có gì đó rất kỳ quái.

Tống Tương gật đầu, sau đó cho người đi mời vợ chồng Đông An hầu tới.
An Thục phi và Tần vương phi nhìn bọn họ, đều ngậm chặt miệng không nói gì thêm.
Hoàng đế đã hạ chỉ, những chuyện còn lại cứ xử lý theo lệ là được. Người của Tấn vương phủ quay trở lại cung Chiêu Dương, Tần vương phi cũng theo An Thục phi về trong điện ở cung Nhân Thọ.

Nha hoàn đó chắc chắn cũng chỉ làm việc theo lệnh chủ mình. Nếu người đã chết, vậy cũng có thể khẳng định một điều, trong số những người đi theo tới lần này có một kẻ có vấn đề. Nếu người còn sống…
Hoàng đế chỉ nói một nửa, sau đó chỉ nhìn bọn họ chứ không nói cho hết câu.
Tống Tương bỗng nảy ra một ý tưởng, buột miệng nói:
Vậy chúng ta sẽ chờ tới khi tìm được kẻ này lại quay về.

Vây khốn kẻ đó trong hành cung rồi tìm kiếm, nói thế nào cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc chờ về tới kinh rồi mới tiến hành sàng lọc, không phải sao?
Vừa bước vào cửa, Tần vương phi không nhịn được ca thán:
Rõ ràng hoàng thượng đã nói người chủ trì chính là nương nương rồi, kết quả Nhị tẩu với tức phụ Chiêm nhi lại suốt ngày nhảy ra trước nhất thể hiện, hoàn toàn không coi nương nương ra gì. Nhìn cái bộ dạng nịnh nọt của bọn họ với hoàng thượng, làm như bọn họ mới là người chủ trì mọi thứ vậy. Thật là đáng giận.

Sắc mặt của An Thục phi lạnh lẽo như bị bao trùm bởi một lớp sương giá. Nhưng nghe những lời Tần vương phi nói xong, bà ta lại chẳng hề nói gì.
Tần vương phi nói tiếp:
Nếu bọn chúng đã thích nhảy ra trước để thể hiện, vậy hoàng thượng có trách tội thì cũng trách tội bọn chúng mới đúng, tại sao lại trách tội nương nương chứ? Không biết rốt cục bọn chúng đã cho hoàng thượng uống bùa mê thuốc lú gì nữa?


Hoàng thượng!

An Thục phi, Tần vương phi cùng với vợ chồng Đông An hầu đều chạy tới.
Hoàng đế nhìn bọn họ:
Trẫm tới bãi săn bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này. Đông An hầu phủ cũng coi như là một danh gia vọng tộc, vậy mà lại mang theo người hầu như vậy tới đây, đúng là dạy dỗ kẻ dưới chưa đủ nghiêm khắc. Trẫm lệnh cho Thục phi đứng ra chưởng quản sự vụ ở hành cung, kết quả lại xảy ra sai lầm như thế này, đúng là có phần thất trách.

Tống Tương bèn nhắc lại lời mà hoàng đế đã nói, sau đó lại dặn dò Tống Liêm:
Vừa mới hoàng thượng nói gì đệ đã nhớ kỹ chưa? Nhớ là không được để đánh rắn động cỏ đâu đấy.

Tống Liêm làm động tác khóa chặt miệng, vẻ mặt cũng nghiêm túc vô cùng.
Tấn vương phi xoa đầu thằng bé, nói:
Vậy cứ làm theo lời dặn thôi. Chúng ta cũng về trước đã rồi lại bàn tiếp.

Hoàng đế gật đầu:
Cứ làm như vậy đi.

Trong câu nói bình thản đó, ẩn chứa sự quyết đoán cùng cương quyết. Lục Chiêm gật đầu cung kính:
Vâng ạ.


Trước hết cứ xử lý theo hướng tai nạn, làm cho gọn ghẽ.
Hoàng đế dặn dò, rồi lại nhìn liếc qua thi thể, sau đó quay người rời đi.

Sự tồn tại của chúng ta, đương nhiên là cái gai trong mắt hoàng tử đích xuất. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói những lời này cũng chỉ là nói suông thôi.



Nếu muốn không làm cái gai trong mắt thì ít nhất phải biết người biết ta. Mà với tình hình hiện giờ thì cần phải tìm hiểu rõ được, vì sao hoàng thượng lại tin tưởng Lục Chiêm đến vậy. Sự coi trọng của hoàng thượng dành cho Chiêm ca nhi, hình như đã vượt qua cả lão Nhị.


Tần vương phi cất lời:
Chẳng phải hoàng thượng vẫn luôn thiên vị ư? Mẫu phi xem xem, vừa nãy bọn họ…


Tần vương phi cũng không dám nói tiếp nữa.

An Thục phi tiếp lời:
Đúng là vẫn luôn thiên vị. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn thì, trước sau vẫn không quá giống nhau.


Bà ta im lặng một hồi mới nói tiếp:
Ta nghe nói tối hôm qua hoàng thượng đã cho gọi bốn người của Tấn vương phủ tới trong cung nói chuyện, đến đêm khuya mới cho về. Sáng nay lúc ta tới chính điện, hoàng thượng đã ăn mặc chỉnh tề, hình như là cả đêm không hề nghỉ ngơi mấy… Ta cảm thấy giữa bọn họ chắc chắn đã có chuyện gì đấy, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ nhặt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.