Chương 411: CẨN THẬN TÍNH TOÁN
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1579 chữ
- 2022-02-26 02:52:34
Sau khi Tiêu Trăn Sơn chạy tới chỗ Lục Chiêm, nhóm Tô Xướng cũng lần lượt đi theo qua đó. Lúc này Lục Chiêm và Tống Tương đang xử lý nốt8 những chuyện còn lại.
Tiếp đó bọn họ cùng đến cung Chiêu Dương, Tống Tương sai người mang trà lên, Tiêu Trăn Sơn đã không nhịn3 được, nói:
Trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này. Nha đầu đó đúng là quá bất cẩn.
Vậy thì Tống Liêm ngoại trừ đồng ý, hình như cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Hôm nay bọn Lục Chiêm cũng không ăn uống quá muộn, chỉ nói chuyện một lúc, rồi ai ăn người đấy, no rồi liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nói ta gả đi cũng không xa, nhưng ta lại chẳng hay biết gì về những chuyện này của vương phủ. Vốn dĩ ta còn hy vọng A Nam sẽ trở thành chỗ dựa của ta.
Đại tỷ, cho dù bọn muội chuyển ra khỏi Tấn vương phủ, tỷ vẫn mãi là tỷ tỷ ruột của A Nam.
Tống Tương không chút do dự hứa hẹn:
Tỷ có bất kỳ khó khăn nào, đều có thể đến tìm bọn muội, bọn muội vẫn là người thân của tỷ, sẽ không bởi vì không sống ở Tấn vương phủ mà thay đổi.
Tống Tương thấy vậy, cũng bảo Hoa Thập và những người khác ra ngoài. Mẫn Gia nói thẳng:
Hôm qua mẫu thân truyền ta đến, nói với ta rằng A Nam không phải cốt nhục ruột thịt của phụ thân, mà là đích tử của Ninh vương thúc, chuyện đó là thật sao?’
Tống Tương đột nhiên hiểu tại sao lúc ở trên đỉnh núi ngày hôm qua, trông thần sắc của Mẫn Gia lại khác thường như vậy. Hoàng đế tuy chưa đưa ra quyết định, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn, đúng là nên dần dần tiết lộ với những người bên cạnh. Nàng nói:
Những điều mẫu phi nói đều là thật. Ta và Thiếu Hoàn biết đại tỷ vẫn luôn quan tâm, yêu thương Thiếu Hoàn, cho nên lúc trước vẫn không nhẫn tâm nói ra.
Ngày hôm sau.
Hôm nay hoàng đế khởi giá đi bãi săn, tất cả quan viên đều đi bạn giá, hành cung lại trở nên trống vắng.
Mẫn Gia đến một mình, dưới mắt có quầng thâm mờ mờ.
Tống Tương mời Mẫn Gia vào trong phòng ngồi. Vừa ngồi xuống ghế, Mẫn Gia đã bảo người hầu lui hết ra ngoài, sau đó nhìn sang:
Ta có chuyện muốn hỏi muội.
Lục Chiêm không phát biểu câu nào, chỉ là nhìn sắc trời, rồi nói:
Chi bằng mọi người ăn cơm tối ở đây luôn đi? Trọng Hoa đi dặn dò thiện phòng, lại mang thêm chút rượu đến.
Tô Xướng nghe vậy liền nói:
Vậy ta quay về phòng cởi giáp trước rồi lại tới.
Vậy mẫu thân phải làm sao bây giờ?
Mẫn Gia lo lắng:
Bà ấy vẫn luôn tận tâm bồi dưỡng A Nam nhiều năm như vậy, chắc chắn là vì muốn giữ lại huyết mạch cho Ninh vương thúc, và nhất định cũng đã coi đệ ấy như con ruột của mình. A Nam mà rời đi thì mẫu thân còn có hy vọng gì chứ?
Tống Tương trầm mặc. Nàng quá hiểu Lục Chiêm có ý nghĩa thế nào đối với vương phi. Khi đứa con ra đi, đó chẳng khác nào nỗi đau cắt thịt đối với một người mẹ. Nhưng Tống Tương và Lục Chiêm lại không có cách nào hay hơn cả. Suy cho cùng ngoại trừ thân phận mẹ nuôi của Lục Chiêm, bà ấy còn là thê tử của Tấn vương, vương phi của Tấn vương phủ, bọn họ không thể đưa bà ấy đi cùng chỉ vì muốn mọi người được ở bên nhau.
Những người còn lại cũng đứng dậy về thay y phục.
Tống Tương đã hỏi chuyện Tống Liêm, biết thằng bé đã gặp hoàng đế ở trong một cung điện phía sau, do vậy cũng đoán ra được hoàng đế xuất hiện ở đó là vì trong lòng nhớ đến Ninh vương. Như vậy xem ra, đêm qua ngoại trừ đi bố trí người điều tra án thì cảm xúc của hoàng thượng cũng bị tác động sâu sắc. Ngài ấy chỉ cho Tống Liêm đi điều tra phủ của các tướng lĩnh, xem ra cũng đã sớm hoài nghi. Cũng khó trách ngài ấy lại vội vàng đi lên núi khi nghe tin người của Đông An hầu phủ rơi xuống vách núi.
Nói cho cùng cũng sẽ có lúc sơ9 suất thôi.
Do chuyện này được xử lý khá nhanh gọn, nên mọi người cũng không quá để ý tới. Tô Xướng hơ ấm tay, sau đó nói:
Thôi nói t6iếp chuyện ở bãi săn đi. Lúc nãy ta thấy Tần vương không còn khí thế được như hôm qua. Mà hắn ta cũng không giống người sẽ cam chịu lép5 vế, nếu như Thiếu Hoàn đã muốn thắng, vậy chúng ta cũng phải đề phòng việc hắn ta sẽ nghĩ cách lật ngược thế cờ.
Không cam tâm lại có thể thế nào? Đã liên tiếp hai ngày, chênh lệch giữa hắn ta và thế tử không hề nhỏ. Lẽ nào hắn ta có thể đột nhiên mọc ra ba đầu sáu tay hay sao?
Hồ Nghiễm nhìn Lục Chiêm, ánh mắt đầy chắc chắn.
Hồ Nghiễm bèn nói:
Nếu như Tần vương làm như vậy, thì đó chính là tự làm khó chính mình. Ở trong bãi săn bố trí mai phục để đối phó cháu ruột của mình, hoàng thượng sẽ không cho phép.
Dương Thầm cười nhạo:
Nếu thật sự đến bước đường đó, hắn ta còn nghĩ được nhiều như vậy sao?
Mẫn Gia mím chặt đôi môi, nắm chặt chiếc khăn trong tay:
Sao có thể như vậy chứ? Điều này thật là quá sức tưởng tưởng. Ta vẫn luôn cho rằng Ninh vương phủ sớm đã không còn ai.
Có lẽ, là ông trời khai ân.
Tống Tương nói:
Đây là trong cái họa có cái may.
Không cần biết tỷ thực tế hay không, dù sao làm cho xong chuyện là được.
Yêu cầu của Tống Tương rất đơn giản.
Bởi vì hôm qua bị hoàng đế trách tội ngoài miệng, nên An Thục phi không còn nhiệt tình như mấy ngày trước. Trong phòng nghị sự, ba bên bàn bạc xong chuyện hôm nay liền giải tán, các quan quyến cũng biết điều không tự rước lấy xui xẻo, mỗi người đều tìm bạn rời đi.
Tống Tương quay về phòng, Tống Liêm đã ra ngoài. Nàng ngồi bên cạnh bàn, trong đầu nghĩ đến nha hoàn hôm qua, bỗng người hầu vào bẩm báo rằng đại quận chúa đến.
Nếu như hoàng đế đã mở lời, Tống Tương bèn nói rõ ràng với Tống Liêm:
Tỷ vẫn thấy không yên tâm về nha hoàn rơi xuống vực ngày hôm nay. Nhưng hôm nay trên núi thêm nhiều binh lính tuần tra như vậy, chắc chắn người đã đốt giấy cũng trở nên cảnh giác hơn. Tỷ và tỷ phu của đệ không thể tiếp tục điều tra, nếu không có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ ló mặt ra nữa. Cho nên nhiệm vụ này sẽ giao cho đệ, đệ phải cố gắng điều tra cho ra giúp tỷ, mới không uổng công tỷ nấu cho đệ nhiều món thịt như vậy trước giờ.
Tống Liêm nghe xong liền nói:
Tỷ làm gì phải thực tế như vậy, cho dù tỷ không nấu thịt cho đệ, đệ cũng sẽ điều tra giúp tỷ mà!
Nếu như muốn thắng, thực ra cũng không cần ba đầu sáu tay.
Dương Thầm nhìn Lục Chiêm:
Với thực lực đôi bên đã bày ra, nếu như thực lực đối thủ bị giảm sút, vậy thì cơ hội nắm chắc phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Nếu Tần vương có thể dồn hết tâm trí vào việc thi đấu một cách đường hoàng thì ta còn có thể khâm phục hắn ta vài phần. Chỉ sợ hắn ta lại muốn đi đường tắt.
Tô Xướng ngẩng đầu:
Đúng vậy, mặc dù không nên có lòng hại người, nhưng bắt buộc phải có lòng đề phòng. Sau hai ngày, chắc hẳn mọi người đều đã khá thông thạo địa hình của bãi săn. Tiếp sau đây, nếu như hắn ta muốn làm gì đó cũng không phải là không có cơ hội. Ta và A Nghiễm còn có Di Ân gần như không biết võ công, chỉ có Trăn Sơn có thể giúp đệ, đệ phải đề phòng hơn đấy.
Mẫn Gia mắt đỏ hoe:
Mẫu thân ta thật quá đáng thương, trong lòng rõ ràng vô cùng buồn bã, nhưng rồi lại không được phép để lộ ra mặt.
Trong lòng Tống Tương nặng trĩu, nhưng với thân phận của nàng, hoặc là đổi một vị trí khác, đều không thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Giờ nàng chỉ có thể hy vọng sau khi quay về kinh rồi sẽ sớm điều tra rõ vụ án đó, sau đó lại cân nhắc mối quan hệ với Tấn vương. Cho dù không quay về Tấn vương phủ ở, ít nhất có thể thường xuyên gặp mặt Tấn vương phi, tận hiếu ở trước mặt bà ấy cũng tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.