Chương 420: CẢNH CÒN NGƯỜI MẤT


Du phi sửng sốt không biết nói gì.

Sau những lời thổn thức của hoàng đế, cả đại điện cũng trở nên yên lặng.

Nhưng chỉ một thoáng 8sau, hoàng đế đã quay người lại:
Bảo Vương Trì cho gọi Hồ Tiêu tới đây, trẫm muốn hỏi về vụ án của Ninh vương phủ mười tám năm trước.


Đúng là đã mất nhiều năm.
Du phi lắc đâu:
Nếu hoàng thượng thực sự lật lại vụ án, vậy thì Nhị ca con có thể tiếp tục dựa vào thân phận hoàng đích tử để kế nhiệm vị trí thái tử hay không sẽ rất khó nói trước.

Hán vương nhìn chằm chằm Du phi một lúc, không nhịn được hỏi câu:
Nghe vậy có vẻ như trong chuyện này còn có bí mật gì đó, có phải mẫu phi biết được gì không?

Du phi giơ tay chống trán, ngón tay xoa bóp huyệt thái dương:
Ta không biết. Từ lúc vào cung, ta vẫn luôn ở sâu trong chốn cung cấm, làm sao ta có thể biết được điều gì?

Hán vương cầm lấy sợi tơ trên bàn, lại nói tiếp:
Mẫu phi đang tết cho phụ hoàng sao? Tình ý của người dành cho phụ hoàng đúng là khiến người ta xúc động.

Du phi tết chậm lại, tiếng nói nghe tĩnh mịch:
Thì có ích gì chứ? Ở trong lòng ông ấy, mãi mãi chỉ có hoàng hậu nương nương mà thôi.

Hán vương cau mày:
Mẫu phi?

Du phi ngừng tay, ngẩng lên nhìn hắn ta:
Phụ hoàng con đã tức giận vì chuyện này. Mấy năm nay, có thể nói là tính tình của ông ấy đã dịu đi rất nhiều. Nếu như không vì dính tới triều chính thì ông ấy đã không tức giận đến thế. Chuyện này con không cần nhiều lời, chỉ cần im lặng nhìn là được.

Hán vương hít sâu:
Nếu như sự thật là vậy, Đàm Tương đúng là đã tự chặt đứt tiền đồ của mình. Đã có được vinh dự bạn giá tham gia chuyến đi săn rồi, vậy mà ông ta còn dám có tính toán như thế, hoàn toàn không để tâm tới việc đang ở ngay trước mắt hoàng đế, thực sự là đáng chết.

Du phi tiếp tục tết dây, không nói gì.
3Du phi đang cầm chén trà, nghe vậy giật mình run tay, nước trà cũng sái ra tay bà ta.

Nàng làm sao vậy?

Hoàng đế nhìn Du phi. 9

Ta không biết.
Du phi nhìn con trai mình, trong đôi mắt có chút cảm xúc dị thường.

Trước nay người luôn đoán chắc được tâm tư của phụ hoàng, sao người lại không biết được?
Hán vương sinh lòng nghi ngờ:
Trước giờ người vẫn luôn nói rằng ngôi vị hoàng đế sẽ là của Nhị ca.


Vốn dĩ đúng là như vậy. Nhưng trước đó hoàng thượng bỗng nhiên muốn hỏi lại vụ án của Ninh vương phủ.
Du phi nhíu chặt chiếc túi mới tết được một nửa:
Đã mười tám năm rồi, vì sao bỗng dưng ông ấy lại nhắc tới?

Hoàng đế giữ Hồ Tiêu lại dùng vãn thiện với ngài, sau đó lại dặn dò Du phi không cần tới hầu hạ buổi tối nữa, bởi vậy Du phi cũng ở lại trong cung của mình.
Hán vương ăn cơm xong tới đây, thấy Du phi khoanh chân ngồi trên giường tết dây, bèn bước tới thi lễ rồi cũng ngồi xuống bên mép giường.

Vụ án xảy ra hôm nay đúng là li kì. Thực ra cũng chỉ là chết một nha hoàn, nhưng hành vi của Đàm gia lại thực sự khiến người ta khó hiểu. Trước mắt nghe nói là có liên quan tới vụ lũ lụt ở Lưỡng Hồ. Bây giờ nghĩ lại thì, chiều hôm qua bên phía sườn tây có không ít người nhặt được bản đồ vùng Lưỡng Hồ, chỉ sợ là có người tung ra để chờ cá mắc câu.

Du phi vội vã cúi người:
Nước trà còn hơi nóng, thần thiếp thất lễ, xin hoàng thượng thứ tội.

Hoàng đế nhìn bà ta một thoáng m6ới nói:
Lui xuống đi!

Du phi đặt chén trà lại trên bàn, lui ra ngoài cửa.
Hán vương còn muốn nói thêm, nhưng Du phi đã gọi người tiễn khách, hắn ta chỉ đành đứng dậy cáo lui.
Đi ra khỏi viện, hắn ta vẫn chưa thôi nhíu mày. Hắn ta ngoái đầu nhìn chỗ cửa sổ vẫn còn sáng đèn, đôi chân mày càng nhíu chặt hơn.

Ngũ thúc?


Làm sao người biết?


Hôm nay ông ấy nói với ta là ông ấy mệt rồi. Ta chưa bao giờ thấy ông ấy như vậy cả. Trong cái khoảnh khắc đó, hình như ông ấy đã thật sự già đi. Thái tử đã mất nhiều năm, hoàng thượng cũng càng lúc càng lớn tuổi, có ý đồ lập thái tử cũng không kỳ quái.

Hán vương nín thở một thoáng nhìn Du phi, sau đó mới hỏi:
Ông ấy sẽ lập ai?


Ngũ thúc!

Tiếng gọi của Lục Chiêm khiến Hán vương dừng bước, hỏi:
Còn có việc gì sao?

Lục Chiêm bước lại gần:
Trước đây ta với thúc thân mật là vậy, lần này thúc quay về kinh nhưng vẫn chưa có cơ hội nào để hai thúc cháu chúng ta ngồi nói chuyện hẳn hoi với nhau. Hai năm nay Ngũ thúc ở đất phong thế nào?

Du phi vẫn không ngừng tay, đầu cũng không ngẩng lên:
Bao năm qua, triều đình bỏ ra không ít bạc để trợ giúp nạn dân thiên tai. Chỉ cần moi ra được một tí xíu thôi, cũng đã đủ cho mấy quan lại nho nhỏ no chết. Có người nhìn chằm chằm vào chuyện này cũng không có gì kỳ quái.


Nhưng địa giới quản hạt của Tả quân đô đốc phủ không bao gồm Lưỡng Hồ, Đàm Tương có thể duỗi tay dài tới vậy sao?
Hán vương nói ra nghi hoặc của mình.

Không phải bây giờ ông ta đã duỗi được tới rồi ư?


Vậy người…


Bởi vì phụ hoàng con không phải người chỉ nói cho có. Nếu ông ấy đã nói như vậy rồi, ta đoán là sẽ có khả năng đó xảy ra.

Du phi ngồi thẳng người:
Ta thấy hơi mệt, con quay về trước đi. Nhớ làm gì cũng phải thận trọng, chuyện mà mình không nên nhúng tay vào thì tuyệt đối đừng nhúng tay.

Du phi hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống tay mình:
Là một tần phi, tự nhiên lúc nào cũng nên nghĩ cho hoàng thượng, đây mới là phẩm đức của ngự thê thiên tử.

Hán vương bỗng hỏi một câu:
Có phải phụ hoàng đã nói gì với người không?

Du phi không trả lời ngay, sau một lúc mới đáp:
Sợ là hoàng thượng thực sự có ý muốn lập thái tử rồi.

Hồ Tiêu bước vào trong đại điện, hoàng đế đã bình tĩnh như thường ngồi ở sau ngự án. Trên gương mặt hoàng đế, ngoài một chút nặng nề ra, còn lại hoàn toàn không thể đoán được hoàng đế đang có tâm trạng như thế nào.

Có kết quả chưa?


Hán vương cũng sửng sốt:
Chính là Ninh vương mà năm đó đã phạm phải mấy tội danh, cuối cùng sợ tội rồi tự sát ở trong ngục đó sao?


Đó là Tam ca của con!
Ánh mắt Du phi trống rỗng:
Cũng là đứa bé mà phụ hoàng con và hoàng hậu đã nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu như năm ấy hắn không gặp chuyện bất hạnh thì tám chín phần mười hắn sẽ là người kế nhiệm vị trí thái tử.


Nhưng việc này có liên quan gì tới việc phụ hoàng muốn lập thái tử?
Hán vương cau mày:
Tam ca đã mất nhiều năm rồi mà, không phải sao?

Hoàng đế nhìn theo một hồi mới thôi.
Vừa hay5 Vương Trì đi tới, Du phi mới nói:
Hoàng thượng muốn gặp Hồ đại nhân, Vương công công hãy cho người đi truyền chỉ đi.

Vương Trì lập tức đi luôn.
Du phi nhìn Vương công công đi khuất khỏi cổng mới từ tốn quay về cung điện của mình.
Sau khi bước qua cửa, bà ta khép ngay cửa điện lại, đứng dựa lưng vào cửa, nhìn cung điện trống rỗng trước mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống từng nhịp một.
Chỉ một lát sau, bà lại nhấc chân bước tới đầu giường, cầm lấy chiếc đèn bằng bạc đã mài mòn gần hết hoa văn, đè chặt nó vào lồng ngực, nơi trái tim của bà ta.
Tiếng gọi bất chợt vang lên, cũng kéo tỉnh cả hắn ta. Trước mặt hắn ta là Lục Chiêm, hắn ta hắng giọng hỏi:
Sao ngươi lại ở đây?

Lục Chiêm cười đáp:
Tương nhi nghe nói Thục phi nương nương không khỏe nên vừa nãy tranh thủ lúc rảnh rỗi tới thăm. Ta tới đón nàng ấy.
Hắn nhìn Hán vương, hỏi câu:
Ngũ thúc tới thăm Du phi nương nương ư?


Ừ.
Hán vương gật đầu:
Ăn xong cơm rồi đi cho tiêu cơm, tiện đường nên ta ghé qua đó uống chén trà. Ngươi đi đón tức phụ của mình đi, ta cũng quay về phòng đây.


Nơi đó có địa lý cùng con người khác với kinh thành, chỉ riêng việc đi quan sát, tìm hiểu cũng đã tốn không ít thời gian rồi. Nhưng không biết từ lúc nào cũng đã có tình cảm với nơi đó, bây giờ đã không nỡ rời đi rồi.


Lục Chiêm mỉm cười:
Ngũ thúc vẫn luôn là người trường tình mà.


Hán vương cười nhìn Lục Chiêm.


Trời không còn sớm sủa, ta cũng không làm phiền Ngũ thúc nữa. Chờ sau này có rảnh, ta sẽ tới chỗ Ngũ thúc xin chén trà uống đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.