Chương 421: ĐÂY MỚI LÀ NGƯỜI CHỦ TRÌ


Lục Chiêm đón Tống Tương về phòng, lúc cởi áo choàng giúp nàng, bèn nói:
Ban nãy ta thấy Hán vương thúc đi ra từ trong 8cung của Du phi.



Hai người nói chuyện gì vậy?



Cũng chỉ là nói mấy câu chuyện nhà chuyện cửa.
Lục C3hiêm ngồi xuống:
Nhưng ta thấy hình như thúc ấy có rất nhiều tâm sự, lúc đi ra còn không hề nhìn thấy ta đang đi tới. 9Ta đã lên tiếng gọi thúc ấy mới nhận ra.

Tống Tương uống ngụm nước, rồi mới nói:
So với bên phía An Thục phi,6 Du phi và Hán vương đúng là quá yên tĩnh. Lúc trước Du Hâm bị bãi miễn chức quan, phẩm cấp của Du phi cũng bị giáng xu5ống. Ở trong mắt người ngoài, bọn họ cũng coi như là phải chịu thiệt. Nhưng cho tới tận bây giờ bọn họ đều không nói gì, đúng là có hơi khó hiểu.

Quan trọng là sau thời gian dài tiếp xúc, nàng cũng không cho rằng Du phi cố ý muốn nhằm vào đâu. Nếu nói bà ta có tâm cơ thâm trầm, vậy vì sao sau ngần ấy năm trời, bà ta lại không có công tích gì?
Lục Chiêm mới nói:
Nói chung người trong hậu cung đều không phải đơn giản. Hán vương sẽ phải chờ tới khi quyết định hôn sự rồi thành hôn xong mới quay về đất phong, vẫn còn có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc.

Tống Liêm ồ một tiếng, đi ra ngoài.
Tống Tương biết Tấn vương phi đâu phải chỉ vì muốn Tống Liêm làm một người giữ lời thôi. Bên phía Đàm gia bị thấm vấn suốt một đêm, giờ vẫn chưa có kết quả. Trước đó nếu hoàng đế đã nói là cho Tống Liêm tới mật báo với mình, vậy thì Tống Liêm đi hỏi thăm chuyện này cũng không coi là vượt quá chừng mực.
Đêm qua Hồ Tiêu dùng vãn thiện ở cung Nhân Thọ xong lại quay về thẩm vấn tiếp. Bên phía hình đường thẩm vấn tới canh hai mới nghỉ. Bốn người phụ trách chủ thẩm và bồi thẩm vừa sáng ra đã tới cung Nhân Thọ.
Dương Dĩnh vừa hay chưởng quản bộ Lễ, bởi vậy đứng ra đáp ngay:
Đoan Châu thuộc phủ Triệu Khánh, mà hiện giờ tri phủ của Triệu Khánh chính là Mao Vu Thuần. Mấy năm nay, cứ đến tháng chạp là Mao Vu Thuần lại viết một bản tấu chương về tình hình của hậu nhân Sở vương ở Đoan Châu gửi tới triều đình.

Hoàng đế lẩm bẩm cái tên đó, cau mày nói:
Tên này có hơi quen tai.

Thẩm Nghi Quân giải thích:
Năm sáu năm trước, Mao Vu Thuần đã từng nhậm trức tri châu ở Hồ Nam, sau lại phá được một vụ án buôn lậu đồ cổ, cứu mấy mạng người nên được thăng chức, điều tới Triệu Khánh.

Hồ Tiêu lấy tờ khẩu cung ra:
Đàm Tương từ chối khai nhận, Đàm phu nhân Lâm thị cũng không chịu nhận việc mưu sát, chỉ nói là Kim Đông Hỉ mất tích rồi mới chết ở bên ngoài. Sau đó chúng thần mới nhắm vào tiểu thư Đàm gia.


Theo lời khai nhận của nàng ta, Kim Đông Hỉ là nha hoàn hầu hạ thân cận của Lâm thị. Lâm thị là kế thất của Đàm Tương, mười năm trước được người mối lái mới gả tới Đàm gia, tận tâm nuôi dưỡng con gái mà tiền thê của Đàm Tương để lại tới lớn, cũng chính là vị Tam cô nương kia.


Tam cô nương nói rằng, từ hôm đi theo Đàm phu nhân tới cung Y Lan trở về, Kim Đông Hỉ cũng đã bắt đầu mất hồn mất vía. Bởi vì nơi ở của bọn họ không lớn, lúc trời tối, nha hoàn của Tam cô nương còn bắt gặp Kim Đông Hỉ đang trộm lau nước mắt.

Hoàng đế đưa lại tập khẩu cung cho Hồ Tiêu, tiếp đó nhìn sang ba người còn lại:
Ba đời Đàm gia đều là tướng lĩnh, phụ thân của Đàm Tương từng giúp trẫm đánh tan âm mưu của Sở vương, là một kẻ có kiến thức. Chuyện này phải tra cho rõ ràng, không được bỏ qua cho kẻ xấu, cũng không được oan uổng người tốt.

Thượng thư bộ Binh cúi đầu bẩm tấu:
Thần và Hồ đại nhân đều có ý kiến giống nhau, đều cho rằng Lâm thị rất có khả năng là người gây nên tội ác. Nhưng chúng thần vẫn chưa hiểu được vì sao bà ta lại muốn tiêu hủy bản đồ Lưỡng Hồ có trong tay cũng như nguồn gốc của tấm bản đồ, có lẽ là có liên quan gì đó với Đàm Tương. Một người đàn bà, theo lý thì không thể nào tiếp xúc được tới chuyện quân sự chính trị như vậy.

Hoàng đế gật đầu, nhìn hai vị Thẩm, Dương:
Năm đó sau khi Sở vương thất bại, tộc nhân đều bị cầm tù ở Đoan Châu. Hiện giờ bên đó là ai nhậm chức tri phủ?

Tống Tương cũng cho là thế. Thấy Hoa Thập đã cho người mang nước tới, nàng cũng đứng dậy đi rửa mặt.
Sáng hôm sau, hoàng đế hạ chỉ cho mọi người hoạt động tự do, ai muốn tới bãi săn thì cứ đi, ai muốn ở lại phòng nghỉ ngơi thì ở lại.
Bốn người nhóm Lục Chiêm, thêm cả Tần vương, Hán vương đều quyết định tới bãi săn. Tống Tương ăn sáng xong bèn tới trong cung Tấn vương phi.

Ban đêm Tam cô nương không nghe thấy tiếng động gì, nhưng tới lúc trời sáng, nha hoàn nói là cửa viện đã mở ra mở vào mấy lần. Đến lúc dùng bữa sáng, Tam tiểu thư phát hiện nha hoàn bên cạnh Lâm thị chỉ còn lại một người.


Bởi vì là việc trong phòng của kế mẫu nên Tam tiểu thư cũng không tiện hỏi nhiều. Mãi cho đến tối hôm trước, Đàm thị đột nhiên bảo Tam tiểu thư đóng giả làm Kim Đông Hỉ đi ra đối phó với việc kiểm tra, sau chuyện đó Lâm thị lại dặn dò Tam tiểu thư không nên hỏi bất cứ điều gì. Cũng tới lúc đó Tam tiểu thư mới nhận ra Kim Đông Hỉ đã xảy ra chuyện.

Hoàng đế vừa nghe vừa xem khẩu cung trên tay:
Nói như vậy, đã có thể chắc chắn rằng Lâm thị đang nói dối.

Tấn vương phi hỏi Tống Liêm:
Không phải ngươi đã hứa với hoàng thượng là sẽ mật báo cho ngài ấy sao? Ngươi đã đi chưa?

Tống Liêm đáp:
Con còn chưa kịp nói thì hoàng thượng đã biết hết cả, sau lại con cũng không đi nữa.

Tấn vương phi cười bảo:
Đấy là chuyện chính con đã hứa, vậy con nên đi mới đúng. Cho dù hoàng thượng đã biết trước thì cũng không ảnh hưởng tới việc con làm một quân tử giữ lời.


Con cũng nghĩ như vậy. Chờ rời khỏi bãi săn là bọn họ sẽ phải đi rồi. Đến lúc đó lại bàn về chuyện công bố thân thế của A Nam thì hơn. Nếu không, suy cho cùng cũng là thúc phụ của chúng con, là hoàng tử của hoàng thượng, nếu để làm ầm lên thì cũng sẽ ảnh hưởng tới thể diện của hoàng thượng.


Con biết rõ trong lòng là được.

Mẹ chồng nàng dâu nói thêm một hồi thì Mẫn Tuệ, Mẫn Thiện và Tống Liêm đã tìm tới.
Hoàng đế trầm ngâm một thoáng mới nói tiếp:
Năm đó ai đã làm mai hôn sự này cho Đàm Tương?


Là một chỉ huy sứ trong Tả quân đô đốc phủ.


Điều tra cho rõ lai lịch của tên chỉ huy sứ này.

Tống Liêm nhìn Tống Tương.
Tống Tương mới nói:
Đệ cứ nghe theo lời của vương phi đi, còn không mau đi đi?

Nói rồi nàng còn đánh mắt ra hiệu cho thằng bé.
Tấn vương phi hỏi thăm tình hình chuyến đi thăm An Thục phi tối qua, Tống Tương mới kể:
Lúc con dâu tới, An Thục phi đang nằm trên giường, đeo mạt ngạch, bên cạnh có thuốc an thần tĩnh khí. Tần vương phi ở cạnh hầu hạ. Con cũng chỉ ngồi một hồi, hỏi thăm vài câu liền rời đi.


Nhưng, nương nương có bóng gió hỏi chuyện của Đàm gia.


Chuyện này cũng không phải bí mật gì cả, nói cho bà ta biết cũng có hề gì?
Tấn vương phi đáp, nhưng rồi lại nhíu mày:
Cả nhà này xem chừng không thể gây ra sóng gió gì, nhưng cũng chưa biết chừng lại là tiểu quỷ muốn làm tình làm tội. Thôi cứ cẩn thận ứng đối cho tới khi nào bọn họ quay về đất phong, đừng để bọn họ có cơ để gây chuyện.


Vậy sao?
Hoàng đế vẫn cau mày. Ngài tiện tay cầm lấy nhẫn ban chỉ trên bàn, nói:
Rảnh rỗi cũng không có gì làm, đi thôi, đi cưỡi ngựa với trẫm. Vụ án cứ để đó, chờ quay về lại thẩm vấn.


Mấy người đồng thanh đáp vâng, rồi đi theo sau hoàng thượng ra khỏi cung điện.

Du phi vừa hay bưng một bát canh gà tới, đứng trên hành lang nhìn theo bóng lưng của bọn họ, bà ta mới hỏi thái giám đứng ngoài cửa điện:
Hoàng thượng định tới bãi săn à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.