Chương 1: Nơi Bắt Đầu
-
Cuộc Sống Mới
- kiepdatinhtcs
- 1198 chữ
- 2019-08-26 01:16:59
Thị trấn Đông Quan, thành phố Nam Kinh
Trên bờ Trường Giang đang nằm nơi đó một thiếu niên mặc áo thun, tay cầm quyển sách đang nhắm mắt dưỡng thần
xem ra phải thực sự cố gắn một lần rồi
.
Thiếu niên Hạo Thiên 18 tuổi đang bước vào giai đoạn quan trọng trong cuộc đời, chuẩn bị kì thi đầu vào Đại Học.
- Á Lâm sáng mai chúng ta đi Nam Kinh nhé. Xem cuộc đời sinh viên mình sẽ ở nơi như nào.
- Anh quên là sáng mai còn đi họp lớp nữa à?
Á Lâm bước đến nằm lên bờ sông đầy cỏ, đầu tựa vào cánh tay Hạo Thiên.
- À chút nữa quên mất! haha
- Anh mà quên á? Gạt người thì giỏi.
Á Lâm hờn dỗi đáp, nàng biết trí nhớ bạn trai mình khủng bố thế nào. Cả cuốn sách còn nhớ được chuyện cỏn con thế này mà quên đúng là gạt người.
- Vậy mai phụ nhân đại nhân có đi không?
- Có! Họp lớp nhà thúc thúc em mà, thúc ấy mời phụ thân rồi. Mà anh đừng lo, yên tâm đi không có chuyện gì đâu.
Đang giải thích cho Hạo Thiên chợt nghĩ đến điều gì Á Lâm nhẹ nhàng an ủi.
Hạo Thiên trầm mặt không nói gì nhưng trong nội tâm một hồi sóng gió
Phải chi nhà Á Lâm cũng như nhà mình thì tốt bao nhiêu? Thôi thôi… nếu như vậy thì bây giờ mình đâu gặp được mỹ nhân này chứ
,
Mong ngày mai là ngày tốt lành
.
Vứt sách đang cầm trong tay sang một bên, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ đang nằm trong tay mình
Có lẽ đây mới là tình yêu
. Cuối đầu hôn lên đôi môi mọng, nụ hôn ướt át kiểu pháp kéo dài, một cái ôm thật chặt như cố gắn giữ lấy niềm tin, niềm kiêu hãnh cuối cùng.
-------
Á Lâm thiên kiêm tiểu thư Trần gia con gái của Trần Bảo Bình tổng giám đốc công ty cổ phần bất động sản Thịnh Thế. Với tổng giá trị lên đến 2 vạn vạn NDT của Thịnh Thế nên từ nhỏ Á Lâm đã được đông đảo săn đón là mục tiêu hàng đầu các công tử ở Nam Kinh.
Hạo Thiên trẻ mồ côi từ nhỏ, được trại mồ côi nuôi dưỡng cho đi học. Bởi vì có thiên phú thông minh, nhanh nhẹn với trí nhớ siêu phàm nên năm 16 tuổi được đặc cách vào trường trung học Thiên Hòa dành cho các học sinh xuất sắc nhất Nam Kinh.
- Chào! Bạn là học sinh mới chuyển đến à? Mình là Minh Hữu.
Thấy Hạo Thiên cô đơn ngồi một góc ở căn tin, Minh Hữu lắc đầu, mỉm cười ngồi kế bên bắt chuyện.
- Chào! Mình tên Hạo Thiên mới chuyển đến học kì này.
- Hạo Thiên, Hạo Thiên,..! là Hạo Thiên được thị Ủy đặc cách chuyển đến đây à?
Minh Hữu đang suy nghĩ bỗng nhiên ý thức được điều gì giật mình thốt lên.
- Chỉ ăn may thôi, chứ đâu bằng người ta năng lực thực sự đâu.
- À! Mà thôi bạn với mình mệt chết đi được, mày, tao đi cho dễ.
Minh Hữu phác tay nói, sau đó cầm ly nước uống ngon lành.
- Tao cũng đâu muốn bạn với mình vậy đâu, tại mày chư ai!
Hạo Thiên thản nhiên đáp, sau đó cũng cầm ly nước bắt đầu uống. Không thèm để ý bên này Minh Hữu vừa nghe xong chút nữa sặc nước mà chết, Minh Hữu giơ ngón cái lên:
- Thằng này được! anh thích. Hahaha.. như gặp tri kỉ cùng phá lên cười.
Kể từ ngày đầu nhập học Minh Hữu luôn chiếu cố Hạo Thiên. Thời gian trôi đi chỉ còn 2 tuần là đến kiểm tra cuối kì, mỗi ngày đến lớp Hạo Thiên chỉ mang 1 cặp táp vài quyển sách khoa học đề tài nghiên cứu vũ khí, trang bị quân sự. Lên lớp giáo viên đang giảng bài thì không ghi chép mà chỉ nằm dài lên bảng ngẩng dầu lắng nghe.
- Các bạn người đó là học sinh được thị Ủy đặc cách à? Sao mình thấy hắn học hành chẳng ra gì hết!
- Chẳng qua là một thằng không phụ mẫu may mắn được vào đây thôi!
- Hứ tưởng gì! Vậy mà không học hành ra hồn tưởng mình giỏi thật nên chẳng học hành gì chắc!
- Thôi đi quan tâm làm gì thứ bỏ đi đó!
Gần 1 học kì qua đi mà biểu hiện của Hạo Thiên vẫn không có gì thay đổi nên những lời bàn ra, tiếng vào bắt đầu xuất hiện. ngay cả giáo viên cũng không có gì để nói giúp được cho biểu hiện của Hạo Thiên.
- Ê! Nói đủ chưa? Ganh à? Ghét à? Bộ miệng chỉ để nói xấu người khác à? Nói thử nữa cho ta xem?
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Minh Hữu là nhịn không được lên tiếng.
Biết người lên tiếng là Minh Hữu cả lớp đều phẳng lặng một màn. Ai bảo phụ thân người ta là đồn trưởng, nhị thúc, tam thúc đều có chức cố quyền, nghe nói đến tận Trung Ương.
Phẳng lặng được giây lát lại có người lên tiếng cắt đứt sự yên tĩnh chớp nhoáng này bằng giọng nói tựa như ngạc nhiên, tựa như cười cợt:
- Ooh! Đây là học sinh được đặc cách duy nhất của trương ta sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Đây là giọng nói mỉa mai của Quốc Trọng học sinh cùng khối nhưng khác lớp, Phương gia Bắc Kinh, Phương Quốc Trọng thường xuyên đối đầu với Minh Hữu. vừa nghe giọng đối phương Minh Hữu nhíu mài lại, bàn tay co lại thành nắm đấm chuẩn bị xuất thủ. Cùng lúc đó Hạo Thiên kéo tay Minh Hữu lại lắc đầu thì một giọng nói khác vang lên:
- Quốc Trọng anh làm gì vậy? lại muốn hiếp đáp người ta à?
Âm thanh vang lên nhẹ nhàng, trong trẻo vừa nghe đã biết là của Á Lâm đại tiểu thư. Mọi người đang nghĩ được xem kịch vui thì trong lòng một mảnh ngạc nhiên hiện rõ. Á Lâm bình thường ít nói hôm nay lại nói thay cho tên Hạo Thiên?. Quốc Trọng thì mang theo vẻ mỉm cười, như chưa từng làm chuyện gì xấu:
- Anh qua mời em đi ăn! Gặp được đại hiệp đang rút đao tương trợ người khác nên chào hỏi tí!
- Được rồi đi thôi đừng ở đây lộn xộn nữa!
Á Lâm nói xong bước ra ngoài đi cùng Quốc Trọng, lúc đi còn trộm nhìn Hạo Thiên một cái rất nhanh, nên không bị ai phát hiện.
Hạo Thiên kéo Minh Hữu ngồi xuống, sau đó nhìn về phía bóng lưng Á Lâm nội tâm một trận khó hiểu, bất tri bất giác nói:
- Tiếc quá!
- Tiếc? đúng! Váy ngắn, chân dài, đồi cao ngạo nghễ, môi hồng, mặt xinh, da trắng tiếc là……. không thể ăn! Ài…
- Phốc!
Nghe Hạo Thiên tiếc Minh Hữu cũng đồng dạng thở dài cảm thán. Làm Hạo Thiên phải phun ngụm nước đang uống dang dở mà phá lên cười.