Chương 10: Vận Mệnh (1)
-
Cuộc Sống Mới
- kiepdatinhtcs
- 1115 chữ
- 2019-08-26 01:16:59
Thoáng chốc thời trung học của đám người Hạo Thiên đã trôi qua, giờ là lúc mọi người đang chuẩn bị xét tuyển vào ĐH.
Hôm nay là ngày họp lớp. Tại nhà Minh Hữu mọi người đang từ từ tụ họp, sắp đến giờ đãi tiệc.
Hạo Thiên mặc bộ vest armani mà thị Ủy tặng đến dự buổi tiệc chiêu đãi quan trọng hôm nay.
- Hai đứa bây giờ mới đến à…? Mọi người đang đợi đó chỉ có thiếu nhân vật chính ngươi thôi.
Lúc mới bước vào câu đầu tiên Hạo Thiên nghe được là lời oán trách của Minh Hữu. Hắn vẫn thản nhiên tươi cười:
- hôm nay chả phải cần gặp bố vợ tương lai sao?... phải chuẩn bị một chút chứ!.... À…. Nương tử ta chưa đến sao? sao không thấy nàng!
Nhìn thoáng qua xung quanh Hắn không thấy Á Lâm nên tò mò hỏi lão bằng hữu của mình. Kì lạ là khi nghe hắn hỏi, như bị tập kích bất ngờ Minh hữu lại ấp úng trả lời:
- ta.. ta cũng không biết nữa chắc bận việc gì đó.
- Ài.. thôi đi hỏi ngươi cũng như không.
Hắn cũng không để ý đến thái độ kì lạ của Minh Hữu mà lại tin những lời nói đó.
Bữa tiệc đã bắt đầu mà Á Lâm vẫn chưa đến. khách mời đã đến đầy đủ ngay cả phụ thân Á Lâm cũng đã đến. Hắn thấy kì lạ nhưng lại không có thắc mắc gì
chỉ đợi khi nào gặp hỏi nàng thôi, chắc hôm nay nàng bận thật
. Hắn thầm quyết định.
Bắt đầu buổi tiệc là vinh danh những học sinh xuất sắc trong của toàn thể lớp đặc biệt là Hạo Thiên, hắn nhận được phần thưởng cho thành tích xuất sắc nhất trong các năm qua của trường Thiên Hòa.
- Sau đây xin đặc biệt chúc mừng, bạn học Hạo Thiên được quân đội trao học bổng vì thành tích học tập của mình, là người đầu tiên của trường ta được miễn xét tuyển vào thẳng Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự Trung Ương…. Sau đây mời cục trưởng cục Kỹ Thuật Hậu cần Đại tá Kiều Trung Chính lên trao phần lễ vật tượng trưng cho quyết định này!
Sau phần chúc mừng các đồng học của Minh Hữu và trao phần thưởng của trường. Phụ thân Minh Hữu lên bụt tung ra một sự kiện chấn động toàn trường.
Khi ai nghe tin này cũng giật mình bàn luận, nhưng sau đó lại dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Hạo Thiên, không ai có ý nghĩ ganh ghét vì thực lực của hắn đã được chưng minh, thừa nhận trong các năm qua.
Hắn bước lên lễ đài chuẩn bị nhận thưởng nhưng trong lòng lại thấy ngoài ý muốn, lại có chút vui muungwf vì cái ngoài ý muốn này.
Nhìn người lên trao phần quyết định này
Kiều Trung Chính
hắn thật sự không nhận biết được người này. Sau đó nhìn chăm chú xuống vị trí của phụ thân Á Lâm là Trần Bảo Bình, nhưng ông ấy cũng không có chút phản ứng nào, như việc này không đáng để ông ta để ý vậy.
Nhưng hắn không biết trên lầu có hai người từ đầu đến giờ vẫn đang chăm chú nhìn biểu hiện của Hạo Thiên. Một người là lãnh đạo trại trẻ mò côi đã nuôi nấng hắn từ lúc còn bé, còn người kia lại là người xa lạ đối với hắn.
- Ngươi thấy hắn thế nào?
Kiều Gia An lãnh đạo trại mồ côi nhìn Hạo Thiên, trên gương mặt hiện lên vẻ hài lòng mở miệng.
Người ngồi chung với hắn không nói gì chỉ có đôi mắt diều hâu, bộ dáng nhìn xa trông rộng, gương mặt hơi mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Người đàn ông lạ mặt này là bộ trưởng bộ quốc phòng Trung Quốc Trương Thế Nguyên, là bạn thuở chiến trường của Kiều Gia An. Hạo Thiên được đối đãi như thế cũng là do Kiều Gia An đề bạc.
Trong buổi tiệc mọi người rất nhiệt tình vui vẻ, các vị khách mời đi tới, đi lui mời rượu chút mừng nhau vì đây đều là phụ huynh cả.
Chỉ có một điều bất ngờ xảy ra là không ai có ý chúc mừng Hạo Thiên cả, trong khi đồng học có phụ mẫu chiếu cố, được mọi người chào đón thì chỉ có Hạo Thiên xung quanh vẫn là hai cái lão bằng hữu Tống Vinh, Minh Hữu và thêm Cẩm Tú nữa. Bốn người ngồi một góc đại sảnh như không quan tâm đến mọi người xung quanh cợt nhã tâm sự.
Bỗng nhiên Trần Bảo Bình đến nơi bọn Hạo Thiên đang ngồi nâng ly với từng người chút mừng.
Minh Hữu.
Tống Vinh.
Cẩm Tú.
Đến lượt mình Hạo Thiên nâng cốc định đa tạ, nhưng một điều ngoài ý muốn làm cho mọi người ai cũng cũng thấy khó xử xảy ra.
Không có nhìn…, không có nâng ly…., cũng không có quan tâm….. tại trong ánh mắt mọi người hướng về hắn định nở nụ cười coi như khẳng định tán thành với lời chúc mừng của Trần Bảo Bình dành cho hắn thì…. Không có gì cả, tựa nhhw trong mắt của Trần Bảo Bình ở Đây chỉ có ba người Minh Hữu vậy.
Khi phụ thân của Á Lâm chào hỏi mọi người xong cũng bước đi mà chẳng thèm ngó ngàng hắn… khi bọn Minh Hữu trong lòng tức tối, thì Hạo Thiên đang cầm ly rượu lại nở nụ cười rồi ngồi xuống, trong nụ cười đó mọi người nào khi nhìn thấy đều cảm nhận được sự chua xót.
Khi bữa tiệc kết thúc Á Lâm vẫn chưa đến, Hạo Thiên muốn tìm một nơi yên tĩnh mỗi bước đi lại thật cô đơn, thật lẽ loi. Minh Hữu thấy thế đi cùng hắn. hai người đi lên sân thượng.
Một chai trúc diệp thanh, hai chén rượu, hai người đang ngồi!
- Hạo tiên sinh phải không..? Ngài có thể đi theo tôi một chút được không có người muốn tìm ngài.
Đang giải sầu thì một giọng nói lạ lẫm vang lên, hai người ngoảnh đầu lại thì thấy một người mặt quân phục đang đứng đó, tựa như xác nhận là chính mình lên tiếng.
- Ai tìm tôi?... anh có thể cho tôi biết chút ít được không?
Hắn theo phản xạ nghi ngờ hỏi,.. sau đó lại thấy người kia ra vẻ khó xử lại nhẹ giọng trấn an.
- Là bộ trưởng tìm cậu!
- Bộ trưởng…..!
Nghe được câu nói đó hắn và Minh Hữu lập tức khẩn trương đồng thời phản ứng.