Chương 9: Bữa Ăn Miễn Phí
-
Cuộc Sống Mới
- kiepdatinhtcs
- 1188 chữ
- 2019-08-26 01:16:59
- Ê… ta nói này… hai người chú ý một chú được không?.. ta đang ngồi trước mặt này…. Có có muốn ân ái cũng phải đợi ta đi chứ.
Trong bàn ăn Hạo thiên, Á Lâm tình chàng ý thiếp, móm cho nhau ăn làm Tống Vinh thấy mình là người thừa nên luôn mồm ý kiến.
- Hắc hắc. Ta nhớ là ngươi cũng có nhiều bạn gái lắm mà… sao hôm nay đi có một mình vậy?
Thấy mình cũng có lỗi nên Hạo Thiên vẻ mặt cười gian, tiếp sau đó là soi mói.
công tử của thị trưởng mà không có ai đi cùng thì đúng là chuyện lạ a
.
- Có chứ! Ngươi nghĩ ta là ai a… nhưng mà tạm thời tại đây thì chưa giới thiệu cho ngươi được!
Tống Vinh thành thật mà trả lời, vốn dĩ hắn cũng có nhưng chỉ là quen chơi vậy thôi chứ cũng chả yêu đương gì nên cũng ít dẫn theo, chỉ trừ khi đi bar cần có cô nương để phô trương thanh thế.
Nhưng lần này khác, hắn móc điện thoại ra bấm số rồi nói gì đó xong quay lại.
- Lát nữa ta giới thiệu với ngươi!
- Sau ngươi mới nói là tạm thời không được?
Hạo thiên thắc mắc với câu nói của tống Vinh trước sau khác nhau.
- Thì lúc nãy ta nói tạm thời không được,…. nhưng bây giờ đâu phải là lúc nãy đâu! Hắc hắc!
Tống Vinh dừng một lát nói tiếp sau đó cười đắc ý vì vừa chơi khăm được người khác. Còn Hạo Thiên thì nhếch môi, lắc đầu chịu thua.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ được một chút thì…
- Hạo Thiên, Á Lâm. Chào hai người!
Người mở lời là Cẩm Tú. Á Lâm thì mỉm cười chào lại. Hạo Thiên thấy vậy cũng chào, sao đó mỉm cười:
- Tiểu nương tử trùng hợp vậy, mời ngồi!
- Wây! Đây là bạn gái của ta đấy!
Hạo Thiên với Á Lâm vừa nghe Tống Vinh nói thế đều giật mình. Trong nháy mắt Hạo Thiên phục hồi tin thần, mỉm cười xấu hổ:
- Ài… sao ngươi không nói sớm… người không biết không có tội! hắc hắc hắc!
Tống Vinh cũng không chấp nhất gì nhưng lại nhìn Cẩm Tú, không biết suy nghĩ gì lại nhẹ nhàng lắc đầu. Còn Cẩm Tú thì không nói gì chỉ ngồi xuống cái ghế vừa được Tống Vinh kéo ra.
Thấy Tống Vinh thở dài Hạo Thiên tò mò hỏi:
- Ngươi sao thế?
- A… Ta chỉ thấy tại bạn gái ta xinh đẹp quá thôi,… thế mà số lại khổ ài… ách. Không có gì. Không có gì.
Tống Vinh giật mình trả lời như tự nói cho mình nghe.
Hạo Thiên thấy thế lại cười hắc hắc:
- Đúng là số khổ a… gặp phải ngươi!
- Haha phải a.. phải.
Tống Vinh tìm được cơ hội sửa lại lời nói đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi chủ đề này lại quay qua đưa cho Cẩm Tú menu:
- Tú Tú em gọi món đi!
- Được rồi! em mới ăn xong là anh gọi đến đấy!... à tối nay có đi bar nữa không cho em đi với!
Hai người Hạo Thiên cũng không chen vào. Hạo Thiên chỉ nhìn Tống Vinh cười dâm đản như biết được tối nay hai người trước mặt sẽ làm gì.
Sau khi ăn xong trời cũng về chiều, Tống Vinh nói có việc nên dẫn Cẩm Tú đi trước. Sau khi lên xe đi được một đoạn thì Tống Vinh dừng xe lại bên một đoạn đường ngoại ô Nam Kinh.
Nơi này trống trải, không có nhà cao tầng, chỉ có một đồi cỏ. Nơi này là khu biệt thự Thế Kỷ thuộc sở hữu của Thịnh Thế cũng chính là của gia đình Á Lâm xây dựng. Được xây cho các gia đình thượng lưu nên rất rộng lớn, nhà không cao tầng nhưng kiến trúc rất xinh đẹp, có tính nghệ thuật cao, sắp xếp, bố cục hợp lý.
Vị trí của Tống Vinh đang đứng là nơi để thư giản, giải tỏa căng thẳng . Thích hợp để hẹn hò, bãi cỏ non xanh mượt sạch sẽ có thể nằm được bố trí ở trên đồi này để các đôi tình nhân, gia đình có thể ở đây ngắm mặt trời lúc rang đông hoặc hoàng hôn.
Tống Vinh xuống xe, dựa lưng vào xe, đưa tay đặt một điếu thuốc lá vừa mới rút từ trong bao thuốc lá vào miệng rồi châm. Vừa kẹp điếu thuốc vừa nói với Cẩm Tú đang từ trong xe bước ra:
- Ngươi xác định muốn làm như vậy sao?
Lúc trước Tống Vinh cũng theo đuổi Cẩm Tú nhưng không được. Ai ngờ vài hôm trước nghe Cẩm Tú nhắc về Hạo Thiên. Tống Vinh mới nói với Cẩm Tú mình là bằng hữu của Hạo Thiên, sau đó Cẩm Tú mới thú nhận là mình cũng thích Hạo Thiên.
Ban đầu nàng chỉ muốn tìm người để đùa giỡn, nhưng sau đó từ lúc nào không hay mà khi nghe hắn nói có bạn gái thì nàng có cảm giác mất mác một thứ gì đó, thứ mà nàng không thể tìm lại được, nàng vùi đầu vào học, không nói chuyện, không đùa giỡn với ai nữa. Nàng cảm thấy mình học tập có tiến bộ nhưng lại vẫn thấy thiếu, vẫn muốn thấy, muốn nghe, muốn được đùa giỡn với hắn.
Khi biết Tống Vinh và Hạo Thiên là bằng hữu, Cẩm Tú đã nói với Tống Vinh rằng
Khi anh gặp Hạo Thiên hãy gọi điện thoại cho em… em sẽ làm bạn gái của anh!
. Tống Vinh ban đầu cũng thấy vui nhưng sau đó từ chối nói rằng
anh sẽ làm như thế… nhưng mà em sẽ không cần làm bạn gái của anh…. Chúng ta mãi là bạn.
.
- Ta cũng không biết tại sao ta muốn thế nữa…. chắc có lẽ ta đang tìm kiếm
một chút tiết nuối của hắn… có lẽ ta cũng muốn dứt khoát với hắn.
Khi nói xong vẻ mặt xúc động của Cẩm Tú trở lại bình tĩnh, lại có một tư thái thỏa mãn.
Giữa lúc hoàng hôn hai người cùng vươn đôi mắt nhìn phía chân trời đang dần dần khuất, cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ.
---------
Phía Hạo Thiên khi Tống Vinh, Cẩm Tú đã đi được một lúc thì hắn gọi tiếp viên định thanh toán. Nhưng khi được nghe tiếp viên nói có người đã thanh toán, Hạo Thiên lại mỉm cười:
- Thằng khốn này tiêu tiền như nước a. Đúng là nhị thế tổ!
Tuy nói như vậy nhưng nội tâm chân chính là vui vẻ
chắc lại sợ lão tử ta đây không trả nổi a…. hắc hắc dù thế nào thì cũng có người khác trả…. ta vẫn ăn miễn phí thôi..!
. Còn đang suy nghĩ thì tiếp viên lại nói với hắn:
- Dạ, Hạo tiên sinh Tống tiên sinh có gửi ngài…
Sau đó đưa hắn một tấm giấy được xếp cẩn thận vừa mở ra đã hiện lên dòng chữ
nhớ trả lại tiền
.