Chương 8: Bất Đắc Dĩ


Chuyện của Hạo Thiên và Á Lâm nhanh chóng bị các bạn trong lớp phát hiện làm hắn giật mình, vừa lo vừa sợ. Nhưng may mắn là lúc đi dạo ven bờ sông bị một số bạn tronng lớp bắt gặp nhưng khi họ xác định thực sự là Hạo Thiên và Á Lâm thì cũng không theo dõi nếu không… thật sự không biết chuyện này sẽ ra sao?, hắn thầm nghĩ mình may mắn.
-------
Bắc Kinh.

- Bác Trần, Hạo Thiên chỉ là một thằng nhà quê, không hơn không kém. Đến nhà hàng hắn cũng không dám vào!.... Vậy mà Á Lâm nàng ấy…

Trong phòng khách của Trần Bảo Bình phụ thân Á Lâm, Phương Quốc Trọng bộ dạng tiếc nuối lắc đầu, trình bài với Trần Tổng.

- Quốc Trọng. Chuyện này để bác tìm hiểu kĩ,… nếu thực sự thằng đó không có tiền đồ thì bác sẽ khuyên nó.

- Vâng.

Quốc Trọng đứng dậy chào Trần Tổng rồi quay người ra về.

Nhìn Quốc Trọng đi Trần tổng như suy nghĩ điều gì đó, nhấc điện thoại gọi cho phụ thân của Minh Hữu.
---------
Trường Thiên Hòa.

Mọi chuyện vẫn suôn sẻ từ hôm bị phát hiện đến nay Hạo Thiên, Á Lâm công khai quen nhau. Hai người vẫn thường đi dạo bên bờ Trường Giang. Từ từ chấn động trong trường cũng tan biến, mọi người lại không bàn tán ầm ĩ, mà xem như chuyện bình thường.

- Hạo Thiên. Mới hôm qua ngũ thúc gọi điện thoại cho phụ thân của ta hỏi về ngươi đấy.

Đang ngồi trong lớp học Minh Hữu đột nhiên thì thầm vào tai hắn, vẻ mặt cẩn trọng.

- Ngũ thúc… ý ngươi nói là phụ thân Á Lâm a?.....à sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!

Hơi bất ngờ một chút thắc mắc, sau đó suy nghĩ kĩ lại hắn nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt bình thản, tự tin.

- Mong là hai ngươi không phải nếm đau khổ a!

Thấy hắn tự tin thế, Minh Hữu cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ thả ra một câu như có, như không cho hắn nghe.

Sau khi tan học Hắn với Á Lâm lại nắm tay hẹn hò. Nhưng lần này lại không đến các quán vỉa hè nữa mà đến Kính Thực Lâu.

- Không phải anh không thích đến đây sao?... mình đi chổ khác cũng được mà.

Á Lâm thắc mắc, nàng biết gia cảnh của hắn, cũng hiểu lần đầu tại sao hắn không vào nơi này, nên quan tâm hỏi.

- Không phải mình đang quen nhau sao?... anh dẫn em đi nơi này ăn thì có sao đâu…. Với lại anh cũng đâu phải anh chưa từng đến nơi này đâu.

Quả thật hắn từng đến nơi này nhưng đều là khách mời của thị Ủy cả, chưa từng một mình đến đây. Lần này mới được thị Ủy thưởng tiền cho thành tích học tập kì này, với lại tiền trong thẻ lần trước của Minh Hữu đưa cũng chưa dùng đến. Nên lần này dẫn Á Lâm đi ăn ở đây cho nàng vẻ vang với bạn bè một chút.

- Được rồi anh đi đâu em theo đó!

Á Lâm vừa ôm cánh tay hắn, vẻ mặt hạnh phúc nũng nịu nói.

Hai người bước vào Kính Thực Lâu, vừa vào tới cửa thì đã có nhân viên tiếp đón.

- Hai vị đi mấy người ạ?

- Hai người.

Hạo Thiên giọng điệu bình tĩnh trả lời. Vừa trả lời xong lại một giọng nói vui vẻ hiếu khách từ trong Kính Thực Lâu vang lên:

- Đây chẳng phải là Hạo tiên sinh sao? tiên sinh có đặt bàn trước không ạ….
À..... Bây giờ còn một bàn gần cửa sổ hướng ra bờ sông, vị trí rất đẹp hay là Hạo tiên sinhh và Trần tiểu thư qua đó nhé! Mời mời.

Đây là giọng nói của quản lý Kính Thực Lâu quản lý Kim, là người tiếp xúc nhiều lại có gặp qua Hạo Thiên vài lần khi thị Ủy chiêu đãi nên xác định là Hạo Thiên có tiềm năng, với lại hắn cũng nhận ra vị Á Lâm tiểu thư bên cạnh nên tự mình tiếp đón. Là quản lý có kinh nghiệm nên những khách hàng tiềm năng này Kim quản lý nhất định không thể bỏ qua.

Hạo Thiên cũng không khách sáo, dắt tay Á Lâm theo phía sau quản lý Kim đi đến bàn ngồi xuống cầm thực đơn chuẩn bị gọi món.

Khi hắn dắt tay tiểu mỹ nhân Á Lâm vào cửa thì đã có rất nhiều dê con, dê già, dê cụ trong lòng
be..be…
mà phóng mắt tới.

- Hạo Thiên! Trùng hợp a… lâu rồi không gặp! Ta ngồi chung được không?

- Lão Tống à!... Được chứ ngồi đi đừng khách sáo.

Người mới đến là Tống Vinh, con trai thị trưởng. Là một người chính trực, nghĩa khí. Nhiều lần gặp mặt vốn biết hoàn cảnh Hạo Thiên nhưng Tống Vinh không quan tâm, lại còn rất thích, kết giao với hắn.

Tống Vinh cũng thấy ngại khi làm
kỳ đà
nhưng thấy ánh mắt mọi người chăm chú vào cô gái của bạn mình nên bực bội muốn qua đây ngồi, lấy thân phận của mình trấn áp bọn dê cụ ấy
để ta xem bọn dê cụ tụi bây dám nhìn nữa không?
.

Vừa nghĩ như thế vừa dùng ánh mắt hờ hững đảo một vòng xung quanh quả nhiên khi chạm với ánh mắt của Tống vinh những dê cụ này đều lơ đản như không biết chuyện gì mà lặng lẽ làm tốt phận sự của mình là……
ăn
.

Khi Hạo Thiên vừa chọn xong phần của mình là hai phần bít tết, thì hắn ném menu qua cho Tống Vinh vẻ mặt tự tin bảo:

- Ngươi chọn đi. Hôm nay ta mời!

- A… Cái này là ngươi nói đấy nhá!.. để xem…. Vậy cũng cho ta một phần bít tết đi…. Hình như còn thiếu gì nữa nhỉ?... a cho một chai vang năm 86 nha!... ăn bít tết không thì nhạt lắm. hắc hắc hắc!

Vẻ mặt vô sỉ vừa kiếm được món hời, Tống Vinh nhìn Hạo Thiên đang giơ ngón tay trước mặt đầy đau khổ. Trong lòng đắc ý Tống Vinh bộ dạng lưu manh cười lớn.

Ai cũng biết
vintage
năm 86 là thượng hạng mà, giá một chai mấy chục ngàn NDT chứ chẳng chơi.

Biết Á Lâm đang đá đá chân mình là ý gì Hạo Thiên mỉm cười, gật đầu nhìn Á Lâm, bộ dạng không đỡ nổi cái thằng khốn đang định chơi mình này!

- Lâu mới gặp… công nhận ngươi ác hơn xưa a!

Nhưng trong lòng thầm nghĩ
ngươi phải chịu thiệt thòi rồi Minh Hữu a!
. Đối mặt Tống Vinh lại nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Ài… muốn uống lâu lắm rồi mà không có tiền!... Hôm nay có Hạo đại ca chiếu cố,… em mới dám uống đó chứ!


chú thích: "vintage" là mã năm sản xuất của rươu, mà năm 86 là một trong những năm sản xuất ra rượu thượng hạng nhất, mà kể từ năm 86 đến nay đã mấy mươi năm nên hương vị càng thượng hạng, theo đó giá thành cũng rất đắt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới.