Chương 3: Tin Đồn Và Sự Thật


Nhận lời giúp Minh Hữu nhưng trong lòng Hạo Thiên biết một sự thật
giờ vẫn chưa phải lúc, có lẽ khi thi xong mới tìm cách vậy
.

Hạo Thiên mặc dù không tiền, không quyền cao chức trọng nên luôn nhẫn nhịn. Dù rất muốn chống lại số phận, phản bác cái nhìn khinh miệt của mọi người nhưng Hạo Thiên biết
vô ích
, dù nói như thế nào không ai sẽ để ý, tin tưởng lời nói của một người không có tiền lẫn quyền. Bởi vậy ngày thường không quan tâm mọi lời đàm tiếu chỉ là để có một ngày sẽ dùng thực lực để chân chính khẳng định bản thân giá trị.

Kì thi cuối kì đang diễn ra.

- Hạo Thiên! Sao chưa thấy ngươi có động tĩnh gì hết vậy?
Mấy ngày đã qua đi, đến thi học kì rồi mà không thấy Hạo Thiên có biểu hiện gì mặc dù biết Hạo Thiên đã đồng ý thì nhất định sẽ làm, nhưng Minh Hữu vẫn sốt ruột.

- Lão tử đã đồng ý nhất định sẽ làm!.....Nhưng thời cơ chưa đến chắc qua thi học kì.
Mặt Hạo Thiên bỉ ổi, vô sỉ như muốn nói
ai hứa? lão tử có hứa sao?
. im lặng một lúc lại nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc. Thầm nghĩ
nếu dùng thân phận hiện tại để đi quyến rủ hoa khôi của trường thì chẳng khác nào
người điên nói mộng
, mà còn phải đợi Á Lâm nhận ra Quốc Trọng là người như thế nào nữa chứ
.

- Ừ, vậy cũng được! Nhanh nhanh giùm cái ta đợi tin tốt của ngươi!
Minh Hữu gật gật đầu xem như đã hiểu
chắc lão Hạo này muốn chuyên tâm ôn luyện đây
.

Hai người chậm rãi tựa lưng vào ghế ở căn tin để nghĩ ngơi thì gặp Á Lâm, Quốc Trọng đang đi vào, kèm theo đó là giọng mỉa mai của Quốc Trọng:
- Ây! Đây không phải đặc cách sinh của trường sao? Thi xong rồi sớm vậy à? Chắc tại đề dễ quá thì phải!

Giọng điệu mỉa mai của Quốc Trọng vang lên khiến ai cũng chăm chú nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Hạo Thiên. Ai cũng biết kẻ bị khinh thường là ai nhưng không có ai can ngăn vì sự thật đang diễn ra đúng như những lời Quốc Trọng nói, Hạo Thiên chưa có thành tích gì cả.

Ngay lúc Minh Hữu định đứng lên tranh cãi với Quốc Trọng thì bị Hạo Thiên kéo tay lại lắc đầu. Nhưng bất ngờ là người trước nay không thích tranh luận lời ra tiếng vào Hạo Thiên hôm nay lại lên tiếng:

- Ài… Đúng là tại đề thi học kỳ này dễ quá nên ra hơi sớm người ta nói cũng đúng ngươi cãi làm gì?

Tĩnh mịch!

Tĩnh mịch!

Toàn trường tĩnh mịch một mảng rộng!

Tiếp sau đó là tiếng bàn tán xôn xao, người thì tức giận, người thì khó hiểu, có người thì bất ngờ không nói nên lời.
đề thi dễ? nói gì chứ ai cũng vò đầu bức tóc hết mà lại là dễ? đề do bộ đưa ra dành riêng cho trường mà lại dễ?
.

- Hay, hay! Đúng là đối với đặc cách sinh của chúng ta đề này là dễ thật!
Quốc Trọng nói xong nhếch môi lên cười điểu, còn hai tay thì xòe ra nhúng vai một cái với ý nghĩ không cần chấp nhất, cũng không ai tin bỏ đi.

Trong lúc đó thì Á Lâm đi bên cạnh Quốc Trọng nhưng ánh mắt nhìn Hạo Thiên lại xuất hiện một tia khác thường, quay mặt theo sau Quốc Trọng. Còn Minh Hữu thì lại nhìn Hạo Thiên chăm chú như muốn nói
hôm nay ngươi sao z?
.

Qua mấy ngày sau cũng vậy, hôm nào Hạo Thiên cũng kết thúc sớm phần thi và ra khỏi phòng trước mọi người.

Kì thi trôi qua, những ngày đầu tiên của học kì hai bắt đầu. Sáng sớm Hạo Thiên đang cầm một cái bánh bao, vừa ăn vừa đi vào lớp, thì thấy mọi người đang xôn xao cái gì đó nhưng Hạo Thiên vừa bước vào thì mọi người lại im bặt!.

Nhìn! Nhìn! Nhìn!

Ngoài cửa sổ cũng có người lớp khác đang chăm chú nhìn!

Hạo Thiên cảm thấy kỳ quái, lạnh sống lưng một cái, nhìn đông, nhìn tây.
mấy người này sao thế? Thường ngày có thèm để ý đến mình đâu, sao hôm nay ai cũng nhìn mình như quái vật vậy?
.

Đang suy nghĩ thì bị Minh Hữu vỗ vai cắt ngang.

-
Chân nhân bất lộ tướng
ha!... không ngờ đề thi đối với ngươi lại dễ thật, ài…
Vừa phán một câu, không đợi Hạo Thiên suy nghĩ Minh Hữu lại cảm thán, sao đó lại thở dài.

- À! Có điểm rồi à? Lão tử được bao nhiêu? Chắc là không thấp nhỉ!
Như trút được gánh nặng do không biết mọi người tại sao hôm nay lại như vậy? Hạo Thiên hờ hững hỏi.

- Thấp! Chỉ 80 điểm!

Minh Hữu vẻ mặt nghiêm túc trả lời. Sau đó thở dài như không còn nói gì nữa ngồi xuống ghế, nằm dài lên bàn nhìn bân quơ như chẳng có gì.

- Chỉ 80 điểm thôi à? Ít vậy. ài…

- 80 điểm Tất cả các môn ngoại ngữ, các môn còn lại đều 100!.

Trong lúc Hạo Thiên đang nhìn ra cửa sổ thắc mắc, cảm thán thì giọng nói nghiêm túc như trêu ngươi của Minh Hữu lại vang lên. Hạo Thiên quay lại nhìn Minh Hữu đang nhắm mắt, bộ dáng đểu cán cười thì nắm tay co lại định cho một đấm. Bất ngờ Minh Hữu lại mở mắt, đứng dậy tay vắt lên vai Hạo Thiên:

- Lão bằng hữu giấu kín dữ! Ngay cả ta mà ngươi cũng giấu! Không xem trọng huynh đệ gì cả! Uổng công ta lo lắng cho ngươi a!

- Thường thôi! Ta đâu nói với ngươi là ta học hành tệ hại đâu a!
Hạo Thiên ngồi xuống mặt không đổi sắc trả lời như chỉ là chuyện bình thường thường thôi.

Phía bên kia mọi người trong lớp học hay ở ngoài ai cũng đang chăm chú quan sát Hạo Thiên. Trong đó có Á Lâm, không biết nàng đang suy nghĩ gì mà càng ngày nhìn Hạo Thiên càng khác thường. Minh Hữu thấy Hạo Thiên bộ dạng làm biếng không muốn đùa giỡn nữa thì đảo mắt qua mọi người nhìn một lượt
những người ngày thường coi thường người khác này hôm nay sẽ có biểu hiện như thế nào?
. Đang đảo mắt thì bắt gặp ánh mắt Á Lâm đang rụt rè, len lén nhìn Hạo Thiên. Thấy ánh mắt của Minh Hữu, Á Lâm vội vàng dời mắt về chỗ khác. Một màn như thế đều để Minh Hữu bắt gặp, nụ cười đểu cán của hắn lại hiện lên sau đó nhìn qua Hạo Thiên gật gật đầu tán thưởng.

Lại một ngày học nhàn chán đi qua, chiều hôm khi tan học về không khí căng thẳng với những ánh mắt nghi ngờ, tò mò đã tan biến. Hạo Thiên quay về phòng mình lại tiếp tục ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ, thì đột nhiên điện thoại lại reo lên:

- Wẩy! Sao? Tối nay đi massage chỗ nào? Ngươi trả tiền đi lão tử không dư tiền như ngươi đâu!
Nghĩ là Minh Hữu gọi đến nên Hạo Thiên cũng không khách sáo, đùa giỡn.

- Hả....? Hạo Thiên là tôi, Á Lâm đây!
Giọng nói mang theo vể bất ngờ, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng giải thích của Á Lâm vang lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới.